Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 198




Quay lại phòng phẫu thuật một lần nữa, Trân Tuấn Anh còn ngoan ngoãn đứng chờ ở đó, vừa thấy bọn họ liền vội vàng bước lên báo cáo: “Anh, vừa nãy chị dâu có tỉnh lại, bác sĩ đã cho chị ấy tới phòng bệnh thường, mọi người có thể đi thăm chị ấy rồi”

Nghe vậy trong lòng Chu Hoàng Anh mới yên lòng.

Tuy bác sĩ đã đảm bảo Lâm Ngọc Linh sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chưa tỉnh lại thì vẫn chưa thể an lòng được.

“Ừm, bên này đã không còn chuyện gì cần đến cậu nữa, cậu về công ty trước đi, tôi đi thăm cô ấy” Chu Hoàng Anh phân phó Trần Tuấn Anh.

Trần Tuấn Anh thức thời không quấy rầy cơ hội ở chung của hai người: “Vâng! Em không quấy rầy thời gian hai người ân ái nữa, thay em hỏi thăm chị dâu!”

Nói xong anh ta phất tay liền rời đi.

Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Huy cùng nhau đi đến trước cửa phòng bệnh của Lâm Ngọc Linh, anh vừa định bước vào thì lại thấy Lâm Ngọc Huy do dự đứng tại chỗ không chuyển bước.

“Không vào xem thử?” Anh hỏi.

Lâm Ngọc Huy có hơi rối rắm cắn môi: “Lần này… thôi vậy, chị em vừa tỉnh lại, em sợ: gặp phải em chị ấy sẽ tức giận rồi khiến bản thân bị kích thích hơn”

“Nghĩ kỹ rồi?”



Lâm Ngọc Huy kiên định gật đầu, sau cùng, cậu còn không yên tâm bổ sung: “Anh rể, chị em đành giao cho anh chăm sóc đợi chị ấy xuất viện em lại đến thăm chị ấy, nếu có gì cần thì cứ việc nói với em, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa em cũng sẽ làm bằng được cho chị!”

Bây giờ cậu vì chị mình, thứ quỷ gì cũng có thể làm được.

“Được” Chu Hoàng Anh đồng ý, sau đó anh đẩy cửa bước vào phòng.

Trong phòng bệnh Rèm cửa màu xanh lam cản lại ánh sáng mặt trời, Lâm Ngọc Linh đã được xử lý sạch sẽ, làn da trắng nõn khuôn mặt xinh đẹp, cô yên lặng nằm trên giường bệnh, trên tay còn treo bình truyền nước biển.

Chu Hoàng Anh đi đến bên cạnh giường cô, sợ cô bị lạnh, anh đưa tay kéo chăn lên trên, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Lâm Ngọc Linh, trong lòng anh liền có chút khó chịu.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Lâm Ngọc Linh tỉnh lại, cô chầm chậm mở mắt ra.

Chớp mắt Chu Hoàng Anh liền thu lại cảm xúc dao động trên mặt, mặt không cảm xúc ngồi trên ghế, như một vị phụ huynh nghiêm khắc đang nhìn đứa trẻ làm sai chuyện: “Tỉnh tồi “Ừm” Lâm Ngọc Linh có hơi lúng túng gật đầu, cô muốn ngồi dậy khỏi giường nhưng lại bị cản lại: “Em đang chuyền nước, đừng động đậy: Thanh âm rất thấp, nhưng đối với cô mà nói, lại là một lực lượng không thể làm trái lại.

Lâm Ngọc Linh thu động tác của mình lại, ngoan ngoãn nằm trên giường Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc của Chu Hoàng Anh, mũi đột nhiên có hơi cay, vào lúc cô mất đi ý chí muốn sống vì suýt bị cưỡng bức, người cô muốn gặp nhất chính là anh.

“Khát rồi?”

Bị cô nhìn chăm chăm, Chu Hoàng Anh liền đoán thứ cô đang cần, anh trầm giọng hỏi.

“Không” Lâm Ngọc Linh lắc đầu, giọng nói của cô có hơi nghẹn cứng, cô cảm khái mà giải thích: “Chỉ là cảm thấy vẫn còn có thể nhìn thấy anh thật tốt, em tưởng rằng sau này hai chúng ta chỉ có thể âm dương cách biệt”



Âm dương cách biệt…

Cũng tức là nói lúc sự việc xảy ra Lâm Ngọc Linh đã có ý muốn tự sát.

Tim Chu Hoàng Anh run rẩy.

Ánh mắt anh ngày càng nóng cháy, Lâm Ngọc Linh tưởng bản thân đã nói sai điều gì, cô vội vàng mở miệng biện giải: “Hoàng Anh, em.”

Giây tiếp theo, lời của Lâm Ngọc Linh còn chưa nói xong, anh đã duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào lòng.

Lâm Ngọc Linh sững sờ mất mấy giây đây là sao thế? Người nên mất không chế nhất chẳng phải nên là cô sao? Tại sao Chu Hoàng Anh lại còn kích động hơn cả cô?

“Tại sao ngay lúc đầu không nói cho anh?”

Trong lòng Lâm Ngọc Linh nghỉ hoặc, Chu Hoàng Anh lại còn nhanh hơn cô một bước mà chất vấn cô.

“Em..em không muốn để anh gặp nguy hiểm, cũng tưởng răng bản thân có thể giải quyết!”

“Tưởng răng? Ngọc Linh, em xem mạng của mình là gì? Một trò chơi? Hay là phân biệt không được hiện thực và ảo tưởng? Tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều giống như trên tiểu thuyết có thể thay đổi kết cục sao?” Ngữ khí của Chu Hoàng Anh dần nặng nề hơn, có vẻ cực kỳ tức giận.