Ông Xã Là Chiến Thần
Chu Hoàng Anh lạnh lùng hừ một tiếng: *Ồ? Là ai nói vậy? Kéo hẳn tới trước mặt tôi nói lại một lần cho tôi nghe!”
Vẻ mặt bà giám khảo rối rắm: “Việc này..”
“Tôi chưa từng nghe qua bất cứ một cuộc thi phát thanh nào có quy tắc về trang phục, thực lực mới là thứ quan trọng nhất để chứng minh khả năng phát thanh, tiếp tục để cô ấy biểu diễn đi!” Chu Hoàng Anh cực kỳ công tư phân minh nói.
Những người xung quanh đương nhiên đều không có ý kiến gì, bọn họ đã bị sắc đẹp làm cho say mê rồi, đương nhiên nam thần nói gì thì họ sẽ cho là cái đó thôi!
Bà giám khảo nặng nề thở ra một hơi, phân phó: “Tiết kiệm thời gian, bây giờ cô bắt đầu luôn đi”
Lúc này Lâm Ngọc Linh mới dời tầm mắt ra khỏi người Chu Hoàng Anh, cô gật gật đầu, cúi đầu làm chuẩn bị Nhưng Lâm Ngọc Linh lại không thể tập trung lực chú ý được, chỉ cần nghĩ tới Chu Hoàng Anh ở dưới sân khấu thì cô lại hồi hộp không nhịn được.
Chính thức bắt đầu đọc, đầu tiên là phát ra một đoạn thanh âm tiếng chim kêu xen lẫn tiếng suối chảy, đoạn âm thanh này là Lâm Ngọc Linh bảo Tiểu Mai lâm thời phối ra cho cô.
Khiến người ta phút chốc liền như bước vào rừng sâu.
Lúc này Lâm Ngọc Linh cũng mở miệng đọc, trong khi cô đang khiến tất cả mọi người nghe đến mê mẩn.
Thì Tạ Miên và trợ lý đứng sau đài chờ xem Lâm Ngọc Linh bị bẽ mặt, lại bị đả kích tới mức sững sờ không nói nên lời!
Trợ lý vội vàng mở miệng hỏi: “Cô..cô Miên, sao lại thế này, bài Lâm Ngọc Linh đang đọc rõ ràng là bài Trần Thiên Vũ viết cho chúng tai”
Tạ Miên đương nhiên nghe ra được!
Đây đùa cô ta sao?
Tại sao bài đọc bọn họ chuẩn bị lâu như vậy đến cuối cùng lại rơi vào tay Lâm Ngọc Linh.
“Hừ! Nhất định là Lâm Ngọc Linh này thấy được bản mo-rat của chúng ta, cảm thấy không so được với chúng ta, nên quyết định ôm bài đọc của anh làm ra chuyện cẩu thả, Vũ!” Trợ lý tràn đầy căm phần nói: “Tôi nói ngay sao mới sáng sớm anh Vũ liền không thấy đâu, thì ra là sợ chúng ta tính sổ với anh ta! Không được, tôi phải lên sân khấu vạch mặt nhân phẩm của người phụ nữ này!”
Nói xong trợ lý liền vén tay áo lên, khí thế hung hăng bước đi.
“Đứng lại Anh ta còn chưa bước được lên sân khấu thì thanh âm lạnh lùng của Tạ Miên đã gọi anh ta lại Trợ lý quay đầu qua, vẻ mặt tràn đầy sốt ruột nói: “Cô Miên, cô không thể cứ tiếp tục nhẫn nhịn thế này được, như vậy chỉ khiến cho Lâm Ngọc Linh đó ngày càng quá đáng hơn thôi…”
“Anh câm miệng cho tôi!” Tạ Miên cao giọng hét lên, cô ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
Những điều trợ lý nói cô ta đều hiểu, sao cô ta lại không muốn vạch mặt Lâm Ngọc Linh? Sao lại không muốn lên sân khấu chứ đoạt lại bài đọc vốn thuộc về cô ta chứ?
Chỉ là bây giờ cô ta tuyệt đối không thế làm ra chuyện này.
Bởi vì cô ta nhận được một tin nhắn của Trân Thiên Vũ: “Ôi, em yêu à, nhìn thấy màn đọc bài của Lâm Ngọc Linh rồi chứ? Đừng hoài nghỉ, đừng kinh ngạc, bởi vì đúng là tôi đưa bài cho cô ấy đấy, cũng tuyệt đối đừng chất vấn tôi, bởi vì tôi sẽ cảm thấy rất phiền, tôi chỉ đồng ý sẽ viết bài cho cô nhưng chưa từng nói viết xong sẽ đưa bài cho cô mà nhỉ?”
“Cảm ơn những địa điểm và đồ cô bố trí cho tôi trong mấy ngày qua, như vậy càng khiến tôi tuôn ra được càng nhiều linh cảm hơn.
“Hey!”
Vẫn muốn nói với cô một “Cuối cùng tôi câu, cô đúng là rất ngu’“
Cô ta đúng thật là rất ngu…
Vậy mà lại bị Trần Thiên Vũ đùa giỡn quay vòng!
Trợ lý thấy sắc mặt Tạ Miên cực kỳ khó coi liền từ bỏ tâm tư muốn đi tìm Lâm Ngọc Linh, cẩn thận từng tí nói: “Cô Miên, hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đã?”
“Anh lập tức cút ra khỏi tăm mắt tôi ngay!”
Tạ Miên điên cuồng hét lên, bây giờ cô ta nhìn thứ gì cũng muốn hủy diệt, thấy thứ gì cũng muốn tóm qua trút giận.
“Vâng..vâng ạ” Trợ lý vội vàng gật đầu đáp ứng, bây giờ anh ta không đánh được, chẳng lẽ còn không trốn được sao?
Trên sân khấu, phong cách của Lâm Ngọc Linh lại thay đổi một lần nữa.
Cuối cùng ánh sáng mãnh liệt đều tối dần xuống, chỉ còn lại một tia sáng yếu ớt chỉ đủ để chiếu sáng Lâm Ngọc Linh.