Ông Xã Là Chiến Thần
Đại Thành nhanh chân chạy tới giúp cô ấy kiểm tra một lần Một lát sau, cậu ta thở phào một hơi, không kiên nhãn nhắc nhở: “Được rồi, đừng khóc, người còn sống, chỉ là bị dọa sợ nên hôn mê mà thôi”
Tiểu Nguyệt lúc này mới bình tĩnh lại.
Tiểu Hâm cõng Annie lên lưng đưa cô ấy về, khi mấy người họ chuẩn bị rời đi, Đại Thành nhìn Chung Thành còn đang ngó nghiêng tứ phía, đành tiến lên hỏi thăm: “Còn đang lo lắng cho cô nhóc Lâm Ngọc Linh kia sao?”
Chung Thành nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, tôi cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi rõ ràng nghe được giọng của em ấy, sao lâu thế rồi mà vẫn không thấy em ấy xuất hiện chứ?”
“Có lẽ cậu nghe lâm rồi!”
Nghe Đại Thành nói vậy, khuôn mặt Chung Thành thoáng hiện lên sự do dự, hãn đưa mắt nhìn thi thể một đống rắn trên đất, đống xác này ngay cả hắn cũng nhịn không được cảm thấy ớn lạnh.
Hắn khế hỏi: “Vậy cái đống này thì phải giải thích thế nào đây?”
Đại Thành cũng lộ ra vẻ mặt buồn bực: “Tôi cũng thấy rất kỳ lạ. Cậu nói xem tính tình của Annie chúng ta đều biết rõ, ngày thường cô ta chỉ mới nhìn thấy con rắn đồ chơi thôi cũng đã sợ chết khiếp, làm sao có gan giết chết mấy thứ này chứ?”
Càng nói Chung Thành càng thêm lo lắng cho Lâm Ngọc Linh.
Khuôn mặt của hắn nghiêm lại, trầm giọng phân phó: “Các cậu trở về chăm sóc cho Annie đi, tôi ở lại tìm Lâm Ngọc Linh!”
“Nhớ cẩn thận một chút!” Đại Thành dặn dò, chỉ trong chớp mắt, Chung Thành đã biến mất không còn tăm hơi Lâm Ngọc Linh bị người đàn ông ôm đi vào sâu trong rừng, hình như anh rất quen thuộc với địa hình nơi này, hai người họ không có bị lạc đường.
Càng vào sâu ánh trăng lại càng rõ ràng, tàng cây chồng chất giao nhau, giống như một mỹ nữ đánh đàn che nửa khuôn mặt, tạo thành một bức tranh phong cảnh đặc sắc.
Điều phiền phức duy nhất chính là Lâm Ngọc Linh đang kịch liệt giãy dụa trong lòng, trên đời có động tác vẫy vùng nào cô cũng phải thử một lần mới chịu: “Anh mau mau buông tôi ra, hành vi này của anh có thể cấu thành tội bắt cóc, tôi có thể đi tố cáo anh đó biết không?”
“Đừng tưởng rằng anh đã cứu tôi là có thể muốn làm gì thì làm. Tôi đã kết hôn, nếu anh dám làm xăng làm bậy với tôi, chồng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Lúc này, người đàn ông rốt cục cúi đầu nhìn cô, nhưng có một tầng kính đen ngăn cản nên cô không nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt anh.
Anh không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước. Cứ như một thằng câm điếc vậy!
Lâm Ngọc Linh không có kiên nhẫn tiếp tục cùng anh đi vào sâu trong rừng, cô thừa dịp anh không để ý mà vươn tay tập kích ý đồ tháo mắt kính anh xuống…
Tuy người đàn ông đã đúng lúc nghiêng đầu né tránh nhưng kính râm trên mặt vẫn bị tháo xuống. Sườn mặt anh tuấn như một tác phẩm điêu khắc được chế tác tỉ mỉ dưới ánh trăng rơi vào đáy mắt Lâm Ngọc Linh. Chờ khi cô thấy rõ cảnh này thì trợn mắt há miệng hét: “Hoàng… Hoàng Anh, sao lại là anh?”
Đúng vậy!
Dung mạo của anh đã sớm khắc sâu vào lòng Lâm Ngọc Linh, tuy chỉ là sườn mặt nhưng cô vẫn nhận ra ngay lập tức.
Buổi sáng sau khi tiễn mình đi không phải anh đã quay về quân khu rồi sao, sao lại quay lại xuất hiện ở đây thế này?
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Chu Hoàng Anh đã quay đầu lại nhìn. Hai tròng mắt nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Linh ánh lên cảm xúc phức tạp, anh nhẹ nắm cằm Lâm Ngọc Linh, ép buộc cô đối diện với hai mắt mình, thanh âm quyến rũ trầm thấp vang lên: “Lâm Ngọc Linh, đây là do em tự tìm lấy!”
Dứt lời, anh liền cúi đầu in môi mình lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Ngọc Linh Anh vội vã mạnh bạo khai mở hàm răng của cô, ngông cuồng chiếm lấy mỗi một tấc trong khoang miệng cô, đầu lưỡi ngày càng duỗi sâu hơn.
Lâm Ngọc Linh bị anh hôn đến không thở nổi, Chu Hoàng Anh xiết chặt thắt lưng của cô, như trừng phạt mà cần miệng cô một cái khiến cô nhất thời đau đến chảy nước mắt.
Cô trốn đông trốn tây, cảm giác đau đớn trên môi lại càng nặng thêm, cô uỷ khuất chống cự: “Đừng làm thế… em đau…”
‘Vừa nghe thấy giọng nói mềm mại, yếu ớt của cô, nội tâm Chu Hoàng Anh như bị anh đó đánh cho chấn động, răng nanh đang cản lấy môi cô hơi rời ra.