Ông Xã Là Chiến Thần
“Anh Đại Thành, người ta dù sao cũng là con gái, anh mắng như vậy có chút hơi quá đáng” Chung Thành nói một cách bất lực, đi đến chỗ Lâm Ngọc Linh.
Tiểu Mai ở đẳng sau dùng ngón cái lau lau chóp mũi, anh nổi lên tâm tư với người bạn đi bên cạnh Annie, cười xấu xa, “Ha ha. Hiện tại có mỹ nhân bên cạnh, những thứ khác tính toán làm gì..”. Nói xong liền lập tức đuổi theo.
Quân khu.
Trong phòng họp, tất cả các sĩ quan đã ngồi ở đây đợi từ lâu nhưng hôm nay Chu Hoàng Anh lại đến muộn.
“Thật xin lỗi, tôi phải chở một người đi, không đến kịp được nên đã làm lỡ thời gian của mọi người”
Cánh cửa mở ra, Chu Hoàng Anh chưa đi vào đã nghe thấy lời xin lỗi đầy áy náy của anh.
“Không sao đâu thủ trưởng, ai mà chẳng có việc ngoài ý muốn” Trịnh Thành Nam cười nhẹ, nghiêm nghị hỏi Chu Hoàng Anh, “Thủ trưởng, hôm nay chúng ta có nhiệm vụ gì? “
“Hôm nay không làm gì”
Khi nghe lời nói của Chu Hoàng Anh, tất cả mọi người ở trong phòng họp đều bị sốc, không có việc thực sự rất hiếm.
Trịnh Thành Nam khó hiểu hỏi: “Thứ lỗi cho tôi, tôi không hiểu ý của anh”
Chu Hoàng Anh trầm giọng tr lời: “Mọi người gần đây làm việc rất vất vả. Hơn nữa, sẽ có một nhiệm vụ quan trọng với chúng ta trong vài ngày tới. Tôi nghe nói gần đây có một ngọn núi Nữ Oa rất đẹp. Tôi đề nghị mọi người hôm nay đến đó thư giãn”
Kể từ khi Chu Hoàng Anh đảm nhận vị trí này, việc đi tham quan dã ngoại của bọn họ có thể đếm được trên năm đầu ngón tay.
Trần Tuấn Anh nhẹ nhàng xác nhận, “Thủ trưởng, anh muốn tổ chức chuyến đi chơi xuân cho chúng tôi sao?
“Tôi không muốn trả lời một câu hỏi ngu ngốc như vậy” Chu Hoàng Anh lạnh lùng nói, anh liếc nhìn đồng hồ rồi nói, “Nếu muốn đi, hãy quay lại thu dọn đồ đạc ngay và nhớ mặc.
thường phục, nửa tiếng sau chúng ta sẽ tập trung ở cửa…”
“Vâng”
Tiếng đáp lại vang dội, trên mặt mỗi người tỏ ra niềm vui sướng, bọn họ đi làm nhiệm rất áp lực, khó khăn lắm mới có thời gian nhàn rỗi, phải tận hưởng thật tốt!
Mấy người Lâm Ngọc Linh bên này nhanh chóng dựng lều xong, thấy thời gian còn sớm nên rủ nhau đi thăm quan núi Nữ Oa. Lâm Ngọc Linh không quen nơi này nên Chung “Thành tình nguyện đưa cô đi chơi.
Khung cảnh ở đây rất thoáng đãng, con suối dài không nhìn thấy điểm cuối, nước vô cùng trong xanh, giữa những tảng đá còn có đàn cá đang vui đùa.
Thấy Lâm Ngọc Linh đối với khung cảnh này có hứng thú, Chung Thành bèn dừng lại, anh ta cười và hỏi: “Thế nào? Em có tìm được chút cảm hứng nào ở đây không?”
Lâm Ngọc Linh lắc đầu, “Em không có cảm hứng gì cả, nhưng em cảm thấy thoải mái hơn nhiều”
“Vậy là tốt rồi. Điều quan trọng nhất trong trận đấu là tâm lý thoải mái. Em càng sợ đối thủ, thì khả năng chiến thăng của em càng thấp” Chung Thành nghiêm túc nhắc nhở cô.
“Em biết!” Lời nói của anh làm cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, nếu Chung Thành không ở bên, cô thật sự không biết phải làm Sao.
“Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên có khoảng bảy tám người đàn ông mặc quần áo bình thường đi ra, mỗi người đều cao to khỏe mạnh, đeo kính râm và trên tay có nhiều đồ dùng dã ngoại, đặc biệt là người đàn ông dẫn đầu, khí thế làm cho người ta phải nể sợ. Ánh mắt Lâm Ngọc Linh bị thu hút bởi họ, những người này thân phận nhất định không bình thường.
Người đàn ông dẫn đầu đột nhiên quay đầu về phía cô, chỉ sau một cái liếc mắt, trái tìm Lâm Ngọc Linh bất giác run lên!
Tại sao trong tiềm thức cô lại cảm thấy người đó rất quen thuộc, không biết đã gặp ở đâu rồi?
Cứ như vậy, không biết cô nhìn bao lâu, Chung Thành vươn tay đẩy cô, “Lâm Ngọc Linh, em đang nhìn cái gì vậy?”
Lâm Ngọc Linh phục hồi tinh thần, lắc đầu, người đàn ông kia đã mang theo đám người phía sau anh tiếp tục đi về phía trước.