Ông Xã Là Chiến Thần
“Vậy đúng là em rất may mắn rồi! Nhưng bạn của anh có biết em đến chỗ này không?
Bọn họ có đồng ý không?” Lâm Ngọc Linh lo lắng hỏi.
“Không cần lo, bọn họ đều đồng ý rồi, nếu bọn họ không đồng ý anh cũng không dám đưa em đến đây” Mã Tô giải thích cho cô.
“Vậy là tốt rồi”
Đi được một lúc, khi ánh sáng đần không thể nhìn thấy trên đầu ngón tay, cô theo bản năng bỗng trở nên căng thẳng, hỏi: “Học trưởng, anh và bạn bè không thường xuyên đến đây sao?”
“Hoàn toàn ngược lại, mỗi khi bọn anh có thời gian rảnh đều đến đây. Thậm chí có một số người bạn của anh còn ở lại đây” Mã Tô mỉm cười giải thích. Biết Lâm Ngọc Linh đang sợ hãi, anh im lặng kéo cánh tay cô lại.
Trong lòng tràn ngập sợ hãi, Lâm Ngọc Linh cũng không để ý Mã Tô làm gì với mình, cô tò mò hỏi: “Vậy vì sao ánh đèn chỗ này tối như vậy? Các anh đi ở đây không sợ va phải đồ đạc sao?”
“Làm ơn đi, bọn anh đã ở đây nhiều năm rồi, sớm đã quen thuộc chỗ này, còn về chuyện vì sao ánh đèn lại như vậy..” Nói đến đây, Mã Tô cũng cực kỳ bất lực: “Còn không phải do một người bạn quái lạ của anh bảo chỉ có làm như vậy mới có khí thết”
Lâm Ngọc Linh khẽ nhếch khóe môi vài cái, lập tức nghẹn lại không có gì để nói.
Khí thế của nhà ma sao?
Quả nhiên mỗi nhà nghệ thuật gia đều có mấy sở thích kỳ lạ hơn nữa lại còn cực kỳ đam mê nữa!
Đi thêm một đoạn, Lâm Ngọc Linh thấy một vầng sáng cách đó không xa.
Không đợi Mã Tô nhắc nhở, cô đã phấn khích kêu lên: “Học trưởng, anh xem! Nơi đó là chính là chỗ của bạn anh!”
“Cũng không tệ lắm, khá thông minh đấy!”
Mã Tô mỉm cười tán thưởng nói.
“Cái này gọi là gần đèn thì sáng!” Lâm Ngọc Linh rất giỏi nói mấy câu khiến người ta vui về.
Mã Tô dẫn cô đi đến nơi có ánh sáng kia, cuối cùng họ dừng bước trước một cánh cổng sắt nhỏ.
Bọn họ cũng không vội vàng mở cửa, Mã Tô dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chăm Lâm Ngọc Linh, sau đó lại nghiêm túc nói: “Lâm Ngọc Linh, em muốn chỉ trong thời gian ngắn tiến bộ việc phát thanh, chỉ dựa vào.
một mình anh thì không thể được vậy nên anh đã cố ý mời vài giáo viên đến dạy cho em”
“Giáo viên?”
“Ừ, chính là ba người bạn của anh, họ đều ở bên trong”
Lâm Ngọc Linh nhất thời không hiểu, không phải bọn họ đến thăm bạn của Mã Tô sao? Sao trong nháy mắt lại đối thành giáo viên rồi?
Mã Tô chỉ nhìn cô cười chứ không trả lời, vươn tay đẩy cánh cửa sắt trước mặt ra.
“Kẽo kẹt”
Âm thanh vang lên vừa xa xôi vừa xa xưa Cánh cửa trước mặt được đẩy ra, một chùm ánh sáng rực rỡ chiếu về phía họ. Có lẽ do trước đó đã đi trong bóng tối quá lâu, đối với ánh sáng này bọn họ có chút chói mắt.
Lâm Ngọc Linh khẽ nheo mắt quay đi, phải mất một lúc sau mới quay trở lại, bất giờ cô mới nhìn rổ tình hình bên trong cánh cửa.
Cả căn phòng lớn là một mớ hỗn độn, thậm chí có thể dùng từ lung tung hỗn loạn để hình dung nó.
Đủ loại giấy trang trí với vô vàn kiểu dáng khác nhau bày kín toàn bộ sàn nhà, trên đó có hai chàng thiếu niên dáng vẻ thanh tú đang nằm trên hai chiếc giường, vừa cười nói vừa hút thuốc lá, chỉ có một người cô gái ngồi trên sô pha. Cô gái mặc một chiếc váy đỏ vừa dài lại vừa gợi cảm, trang điểm tinh xảo lại tinh tế đang ngồi phát sóng trực tiếp bằng điện thoại di động trên ghế sô pha.
Trang phục của ba người ngày đều cực kỳ khoa trương và táo bạo khiến Lâm Ngọc Linh thiếu chút nữa cho rằng mình vừa bước vào cái thế giới bị đầu độc.
Mã Tô vừa cười vừa giới thiệu với cô: “Đây chính là ba người bạn của anh”
Lâm Ngọc Linh nhìn anh như không thể tin được, thật khó tưởng tượng một học sinh gương mẫu của trường học như Mã Tô lại âm thầm có những người bạn như vậy.
Nhưng cô cũng không nghỉ ngờ gì Mã Tô, bởi cô có thể nhìn thấy một cách rõ ràng ánh mắt như sáng bừng lên như ngọn lửa của anh khi nhìn cô bạn gái kia.
Rất rõ ràng, đó là ánh mắt hứng trí khi gặp được đồng đạo* của mình.
*đồng đạo: người cùng tín ngưỡng, lý tưởng**