Ông Xã Là Chiến Thần
“Đồ đàn bà này!” Lý Diễm Linh bị Lâm Ngọc Linh chặn lại một lúc, cô ấy không biết phải quay lại làm cái gì, chỉ có thể thay đổi chủ đề câu chuyện, “Dù sao là ai cũng không phải là cô! Cũng không nhìn xem tính nết của mình như thế nào, Tạ Miên dù có thế nào cũng tốt hơn cô rất nhiều!”
Khuôn mặt của Lâm Ngọc Linh tái mét sau khi bị trêu chọc, “Bác gái , cháu biết cháu không đủ tốt, nhưng xin bác hãy tôn trọng cháu một chút”
Lý Diễm Linh cười mỉa mai nói: “Tôi không còn cách nào để dạy dõ cô!”
Cô chẳng qua là nói ra sự không công bằng của Chu Hoàng Anh khi tranh luận, khi nào nó trở thành bài học cho Lý Diễm Linh?
Lâm Ngọc Linh còn muốn tranh cãi cho chính mình, Tạ Miên vốn đã im lặng đột nhiên chen vào nói: “Bác gái, Lâm Ngọc Linh hai người đừng cãi nhau nữa!”
“Lâm Ngọc Linh, cô cũng thật là, bác gái dù sao cũng là bậc trên của chúng ta! Chúng †a ít nhất cũng nên tôn trọng bác ấy, thay vì chọc giận như thế này” Tạ Miên nhẹ nhàng nói với cô.
Cô ta đang giả vờ là một người tốt!
“Vẫn là Tạ Miên hiểu chuyện, đây là dáng vẻ con dâu nhà họ Chu của tôi” Lý Diễm Linh lớn tiếng tuyên bố, cũng cố ý nói với Lâm Ngọc Linh.
“Bác gái, xin đừng nói như vậy!” Tạ Miên nhìn Lý Diễm Linh với vẻ mặt đau khổ và tủi thân, “Cháu biết bản thân mình, cháu biết mình không xứng với anh Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh nói đúng, làm sao có thể coi đó là cuộc hôn nhân được nếu như anh ấy không đồng ý! Cháu thấy anh Hoàng Anh có ấn tượng rất tốt về Lâm Ngọc Linh, trong trường hợp này, Tạ Miên ghét nhất là kẻ thứ ba, vậy nên cháu có thể sẽ chủ động rút lui khỏi mối quan hệ này .”
Nghe những lời nói càng ngày càng nhỏ của Tạ Miên, Lý Diễm Linh đột nhiên sợ hãi!
Bà cực kì hoảng sợ, nắm lấy tay Tạ Miên, khuyên bảo nói: “Cô gái ngốc nghếch, con đừng nghĩ tới chuyện như thế này, con dâu nhà họ Chu từ đầu đến cuối chỉ có thể có con thôi!”
Trong mắt Tạ Miên lóe lên một tia sáng, nhưng bề ngoài cô ta vẫn tỏ ra đáng thương, cô ta lo lắng nói: “Nhưng anh Hoàng Anh…”
“Đừng lo lăng về Hoàng Anh, ông nội và ta sớm muộn gì cũng để nó tính chuyện!” Lý Diễm Linh hứa.
Tạ Miên không nói gì, hết lần này tới lần khác cô ta ngước mắt lên nhìn Lâm Ngọc Linh Lý Diễm Linh lập tức hiểu ra, bà ngẩng đầu lên cười lạnh lùng nói: “Tạ Miên con không phải nói là ghét nhất người thứ ba sao? Nhưng trong mối quan hệ này, người thứ ba không phải là con, người rút lui không nên là con”
Lâm Ngọc Linh đã hiểu Lúc đầu cô có một tia hy vọng rằng có thể xoa dịu với Lý Diễm Linh, nhưng cô ta đã hoàn toàn chặn đường sau của Lâm Ngọc Linh.
Cô không giả vờ được như Tạ Miên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, từ trong cổ họng phát ra một giọng nói lạnh nhạt, “Nói đủ chưa? Nếu nói đủ rồi, cháu sẽ rời đi!”
Vừa nói xong, Lâm Ngọc Linh lấy chiếc túi ra khỏi ghế, cô quay người định đi ra khỏi phòng.
“Đứng lại! Tôi cho phép cô đi sao?”
Giọng nói ngang ngược của Lý Diễm Linh đột nhiên vang lên.
Lâm Ngọc Linh cảm thấy có chút buồn cười, “Bác gái, lẽ nào bây giờ cháu còn không có quyền đi bộ sao?”
Lông mày của Lý Diễm Linh chợt lóe lên, “Tôi còn chưa nói hết, cô không thể đi ra ngoài!”
Cùng lúc đó, “Răng rắc!” Cửa được mở ra, mấy tên vệ sĩ to lớn chặn ở cửa.
Hóa ra là đã chuẩn bị kỹ càng.
Trong lòng Lâm Ngọc Linh hoảng sợ, cô cảnh giác ngồi lại trên ghế, lớn tiếng hỏi: “Bác còn muốn nói gì nữa?”
Lý Diễm Linh từ từ lấy ra một tấm séc từ trong túi xách, rồi đẩy nó đến trước mặt Lâm Ngọc Linh.
“Ý của bác là gì?”
“Người phụ nữ giống như cô không phải vì tiền mà làm phiền Hoàng Anh nhà chúng ta sao? Ở đây có ba triệu yêu cầu cô rời khỏi Hoàng Anh, đủ để cô sống cả đời! Lý Diễm Linh cười lạnh lùng nói.
Lâm Ngọc Linh đưa tay lên xoa lông mày không biết phải làm sao, đau đầu, ngoài đau đầu vẫn là đau đầu.
Trước kia cô từng xem Bối Tiểu Vi nhìn thấy những tình tiết như vậy trong bộ phim dài tập máu chó tám giờ đó, cô sẽ chế nhạo, quả nhiên quả báo đã đến, cô thực sự đã trải qua loại chuyện này.
Lý Diễm Linh thấy cô im lặng và nghĩ rằng cô đang suy nghĩ, càng cười khinh bỉ hơn.
Quả nhiên, cô là một người phụ nữ coi trọng tiền bạc.