Ông Xã Là Chiến Thần
Trần Thuận bí mật liếc nhìn Chu Hoàng Anh, sắc mặt ngưng lại đôi chút rồi vẫn cứ là khiếp sợ không nói lên lời.
Ông ta hít một hơi thật sâu, trên môi nở một nụ cười lấy lòng rồi nói: “Xin chào thủ trưởng Chu. Tôi là chủ tịch tập đoàn Trần thị, lần trước ở sự kiện tôi có chào hỏi anh một lần đó ạ..
“Tôi không nhớ!”
Ba từ lạnh lùng thốt ra từ đôi môi mỏng của Chu Hoàng Anh khiến chân mày của Trần Thuận lóe lên vẻ xấu hổ, ông ta càng cười nịnh nọt hơn: “Tôi biết anh đang rất bận rộn, nhưng không biết anh có thể dành chút thời gian để gia đình tôi được nói chuyện và xin một cơ hội được anh tha thứ không? “
Đôi mắt mờ ảo và sâu thắm của Chu Hoàng Anh ánh lên tia sáng lạnh lùng, anh mở, miệng với giọng lạnh băng: “Cơ hội? Anh có cho vợ tôi một cơ hội khi cô ấy cầu xin gia đình anh không?”
Vợ tôi?
Ông Trần đột nhiên tái mặt vì kinh ngạc, bọn họ làm những hành động điên rồ như vậy cũng chỉ với mục đích dồn chị em nhà họ Lâm kia vào đường cùng thôi, có trời mới biết Lâm Ngọc Linh vậy mà lại là vợ của thủ trưởng Chu.
“Thằng nhóc chết tiệt, tao thật sự đã bị mày hại chết rồi!” Trần Thuận thấp giọng chửi rủa, chỉ muốn bóp chết Trần Kiệt ngay lập tức.
Nhận ra mình không còn cơ hội cứu vấn nữa, Trần Kiệt vội càng van xin khẩn khoản: “Cha ơi, xin hãy giúp con với, con sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa nữa!”
Nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc cầu xin của Trần Kiệt làm Trần Thuật cũng không nỡ nhẫn tâm bỏ rơi anh ta. Sau một hồi suy nghĩ, ông ta uể oải nói: “Dù sao thì đây cũng là hiểu lâm do sự thiếu hiểu biết của bọn trẻ. Tôi sãn sàng dùng một nửa cổ phần trong công ty để chuộc lại lỗi lầm này. Mong thủ trưởng giơ cao đánh khẽ…”
Một nửa số cổ phần của công ty …
Điều này có nghĩa là Trần Thuận đã mất vị trí lãnh đạo cao nhất trong công ty và sẽ có nguy cơ phải rời vị trí chủ tịch.
Cảm xúc của bà Trần và bà nội Trần hụt hãng như vừa từ trên trời rơi xuống, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Trần Kiệt là đứa cháu độc đinh của nhà họ Trần, bọn họ không thể không cứu anh ta.
Ánh mắt lãnh đạm của Chu Hoàng Anh quét qua bọn họ một chút rồi cười khinh bỉ: “Anh nghĩ là tôi quan tâm tới số cổ phần đó của anh ư?”
Đối với họ đây là tất cả, nhưng đối với Chu Hoàng Anh nó thậm chí còn chẳng nhiều nhặn hơn một cái móng tay.
Anh đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh rồi đưa tay anh siết chặt lấy eo của cô, hành động đó khiến khoảng cách giữa hai người dân được thu hẹp lại, anh quay sang bọn họ dùng giọng điệu cảnh cáo nói: “Từ giờ về sau, sẽ không bao giờ có chuyện Lâm Ngọc Linh không có ai chống lưng nữa”’
Anh không có cơ hội để tham gia vào quá khứ của Lâm Ngọc Linh. Có thể trước đó cô ấy sẽ phải ăn tối một mình, đi dạo một mình trên phố, chịu sự mắng mỏ của ông chủ và khóc thầm trong chăn, nhưng hiện tại và tương lai sẽ có anh ở đó. Chuyện đó sẽ không còn xảy ra, và anh cũng không cho nó được phép xảy ra nữa.
Cả gia đình họ Trần không giấu nổi vẻ xấu hổ và sợ hãi.
“Thật sự là không thể cho chúng tôi một cơ hội chuộc tôi ư?” Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng Trần Thuận muốn kiên trì tới cùng.
Chu Hoàng Anh không nói nhưng giơ tay ra hiệu với viên cảnh sát phía sau.
Cảnh sát lôi Trần Kiệt ra và còng tay anh ta lại “Cha, mẹ, bà ơi! Cứu con, con không muốn ngồi tù đâu!” Trần Kiệt bắt đầu sợ hãi và la hét om sòm.
“Kiệt ơi!” Bà nội Trần không chịu nổi cú sốc này nên đã ngất đi.
Bà Trần càng khóc nhiều hơn, Trần Thuận quay đầu cầu xin bà Trần giúp đỡ nhưng hai người họ cũng đành phải bất lực trong hoàn cảnh này.
Nghe thấy tiếng khóc đau đớn của gia đình nhà họ Trần, trong thâm tâm Lâm Ngọc.
Linh bỗng nhiên thấy có chút cảm động. Cô muốn quay đầu nhìn Trần Kiệt một chút. Đúng lúc này, một bàn tay to giơ lên chắn trước mắt cô. Lâm Ngọc Linh kêu lên một tiếng bất an: “
Nhưng Trần Kiệt…”
“Đừng nhìn” Chu Hoàng Anh nói với một giọng vô cùng trầm thấp: “Đây không phải là chuyện mà em nên nhìn thấy để đó anh sẽ xử lý một cách ổn thỏa”
Lâm Ngọc Linh là người có tính cách đơn giản, anh không muốn cô phải chịu ảnh hưởng bởi những thứ tiêu cực này, dù chỉ là nhỏ nhất cũng không được.