Ông Xã Là Chiến Thần
Vì lời nói của anh, tảng đá lớn trong lòng Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng được buông xuống, cô vui mừng đến mức không kiềm chế được bản thân, đột nhiên nhảy lên trước, liền như con gấu ôm lấy Chu Hoàng Anh, cô hét lên: “Ngài thủ trưởng muôn năm!”
Để ngăn Lâm Ngọc Linh không bị từ trên người anh rớt xuống, cánh tay mạnh mẽ của Chu Hoàng Anh nhanh chóng ôm lấy eo cô gái nhỏ, thật lâu anh mới có thể giữ cô vững chắc.
Đồng thời, đôi môi mỏng của anh cong lên một vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.
Một chuyện nhỏ như vậy thôi cũng đủ khiến cô hạnh phúc như thế này rồi, phải chăng là bình thường anh giáo dục cô quá nghiêm khắc rồi để cô sợ hay sao, hay là Lâm Ngọc Linh vốn dĩ là một người quá dễ hài lòng như vậy?
Nhưng nghe thấy tiếng cười của cô, lòng Chu Hoàng Anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vì tính chất công việc, anh luôn phải là một người nghiêm túc và cứng nhắc trong quân đội, anh đã rất lâu rồi liền quên cười là một việc như thế nào, nhưng Lâm Ngọc Linh lại một người có tính cách so với anh thật gọi là khác biệt một trời một vực, nhưng cũng vừa vặn thật tốt cô chính là cùng anh bù trừ lẫn nhau “Đừng lộn xộn, cẩn thận sẽ bị phát hiện”
Anh vỗ mạnh vào cặp mông của cô gái, giọng thấp lại nhắc nhở.
Lâm Ngọc Linh lúc này mới trở nên nghiêm túc, từ trên người Chu Hoàng Anh nhảy xuống và cười ngượng.
Chu Hoàng Anh chỉnh sửa lại quần áo nhăn nhúm của mình, nói: “Anh sẽ đi lấy chìa khóa xe”
“Không cần!” Lâm Ngọc Linh vội vàng năm lấy cánh tay của Chu Hoàng Anh, luôn miệng ngăn lại: “Không sao đâu, gần đây có một chiếc taxi, thật sự cũng không cần phải phiền anh đưa em đi đâu!
Vấn đề là, cô chỉ muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình, chứ nếu với thân phận Chu Hoàng Anh chỉ cần vừa bước vào trường thì liên không phải gây náo động cả trường sao?
€ô có thể nghĩ tới, thì Chu Hoàng Anh càng làm sao có thể không nghĩ đến, anh cũng không nhiều lời, gật đầu một cái nói: “Ừ, em cũng cẩn thận một chút, để anh đưa em tới cửa nhé?”
“Không được, anh trở về cùng mẹ anh cùng ông ông nội đi! Sợ rằng anh đi ra ngoài lâu sẽ khiến bọn họ nghi ngờ” Lâm Ngọc Linh nhìn anh nói.
“Có chuyện thì họ sẽ gọi điện thoại” Chu Hoàng Anh nhìn cô dặn dò.
“Đừng lo cho em” Lâm Ngọc Linh cười nói với anh.
Là thật sự gấp gáp, Lâm Ngọc Linh vừa vẫy tay tạm biệt Chu Hoàng Anh vừa chạy nhanh đi.
Một mực nhìn đến khi Lâm Ngọc Linh lên xe rồi biến mất khỏi tầm mắt, Chu Hoàng Anh mới thu hồi ánh mắt, anh cũng không vội vàng quay về nhà, mà tăng giọng lạnh lùng nói: “Đi ra đi”
Ngay khi lời nói của anh vừa nói xong, cách đó không xa trong bụi cỏ lắc lư vài cái.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy một người đem mình ăn mặc như một con công từ bên trong chui ra.
Trần Tuấn Anh quét sạch lớp bụi từ trên người, như thể anh là một đứa trẻ nhìn thấy ba mẹ mình, trên đầu còn mắc một cành cây, ủy khuất nói: “Ồ, đại ca không công bằng, người †a thật lâu tìm được vị trí tốt để trốn, kết quả bị đại ca liếc mắt là đã phát hiện, em muốn chơi lại lần nữa!”
Chu Hoàng Anh lạnh lùng nhếch môi, mang theo chút khinh thường: “Trốn? Vậy cậu thấy bên trong quân khu Sơn Băng thì thế nào?
Kết quả là, giọng nói của Trần Tuấn Anh dừng lại, trong mắt anh ta đầy vẻ sợ hãi.
Khu quân sự Sơn Bảng ở phía trong núi chính là chỗ mà gọi bọn họ gọi là địa bàn ma quỷ.
Vì địa hình phức tạp, bên trong sẽ có sói, hổ, báo, có thể xảy ra tình huống bất ngờ bất ngờ, tuy có thể nhờ người giúp đỡ lúc nguy cấp nhưng bạn cũng sẽ bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng Đó thường là nơi đánh giá kiểm tra trọng yếu hoặc dùng để trừng phạt những người mắc phải lỗi lâm nghiêm trọng.
Có thể nói rằng có thế đi ra khỏi núi Sơn Bằng không quá năm người, mà Chu Hoàng Anh đây chính là một trong những kẻ biến thái đó.
Trong lần đánh giá thăng cấp trước, anh ta và Trịnh Thành Nam cũng đã đi vào lĩnh ngộ rõ ràng sự kinh hoàng bên trong, cuối cùng thì anh chỉ đi được hai phần ba quãng đường, liền bởi vì thể lực và tinh thần đều kiệt quệ nên đành bỏ cuộc.
Nhưng đây đã là thành tích hiếm có ở.
quân khu rồi, sau vụ việc này, ngay cả một người có lá gan lớn như anh ta cũng phải gặp ác mộng suốt một tháng trời và anh ta thề sẽ không bao giờ vào đó nữa.
Nhưng Trịnh Thành Nam vậy mà lại làm được, cậu ta thật đúng không phải là con người, hằng năm sẽ đi núi Sơn Bằng thử một lần, nhưng rất đáng tiếc chỉ có anh ta cũng chỉ có thể dừng bước không thể tiến lên, mỗi lần đều là đi tới được tầm ba bước liền đi không nỗi nữa, càng đi vào sâu bên trong, nỗi sợ càng cao.