Ông Xã Là Chiến Thần
“Còn không mau lên!”
Bất đắc dĩ, dưới sự bức bách của Sở Nhược Phi, Lâm Ngọc Linh không thể làm gì khác hơn, đưa tay vào túi sờ sờ, sờ một cái, vậy mà thực sự có thẻ người hầu.
Cô che giấu niềm vui trong lòng, đưa thẻ người hầu cho Sở Nhược Phi kiểm tra.
Vốn tưởng rằng mình lúc này có thể tránh được một kiếp, không ngờ răng Sở Nhược Phi quan sát một lúc, sau đó đột nhiên cảm thấy kì lạ mở miệng nói “Không đúng, tôi vẫn có chút ấn tượng với cô, đêm qua tôi thấy mặt cô.
khi đó vẫn là hoàn hảo không tổn hại gì, làm sao qua một đêm liền bị dị ứng?”
Lâm Ngọc Linh giống như là đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, cảm xúc dao động một lúc rồi hạ cánh nặng nề.
Sở Nhược Phi cần chặt vào sự nghỉ ngờ này, một lần nữa gian xảo ra lệnh: “Cởi khẩu trang ra cho tôi xem một chút!”
Lâm Ngọc Linh sợ tới mức lùi lại một bước, vùi đầu xuống thấp hơn: “Bà chủ như vậy không tốt đâu. Trên mặt tôi nổi mẩn đỏ, thật sự rất đáng sợ, tôi sợ sẽ dọa bà ban đêm gặp ác mộng”
Sở Nhược Phi nằm lấy cánh tay cô, cười khinh thường một tiếng: “Thật là buồn cười, tôi bao nhiêu tuổi rồi còn sợ cái này?”
“Nhưng…” Lâm Ngọc Linh muốn giải thích cái gì đó, nhưng cô không có gì để nói, trong lòng tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Nhược Phi, cô đang làm gì? Không phải tìm người tìm người đun nước sao? Tốn thời gian với cô ta làm gì?” Lúc này, ông cụ Thanh quay đầu lại hỏi.
Đối mặt với ông cụ Thanh, sắc mặt của Sở Nhược Phi dịu đi rất nhiều, cô kiên nhắn giải thích: “Ba, là ba không hiểu! Bây giờ có rất nhiều người xấu, lỡ như có kẻ xấu nhân cơ hội lẻn vào nhà chúng ta, chúng ta phải làm saol”
Ông cụ Thanh nặng nề khit mũi hừ một tiếng: “Trong nhà có đầy đủ thiết bị bảo an, người hầu và vệ sĩ cũng được kiểm tra nghiêm ngặt, con thật sự lo xa vô ích!”
“Tuy nhiên cũng có lúc sẽ không tránh khỏi sơ suất, nhưng dù sao cởi khẩu trang cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian!” Sở Nhược Phi tiếp tục kiên định ý của mình.
Ông cụ Thanh cũng lười xía vào, dứt khoát phất tay, mặc kệ Sở Nhược Phi đi.
Nhìn mình thắng lợi, Sở Nhược Phi càng thêm kiêu ngạo: “Mau tháo xuống! Trễ thời gian ba tôi uống thuốc, cô chịu trách nhiệm được không?”
Lâm Ngọc Linh cản chặt môi dưới chiếc đồ che mũi miệng, một mực cũng không có cử động.
Nếu ông cụ Thanh và Sở Nhược Phi biết thân phận của cô, thì họ sẽ nghĩ cô là loại người gì đây.
Mấu chốt là nhiệm vụ chính của cô bây giờ là tạo dựng hình ảnh tốt đẹp trước mặt họ, nếu để họ biết răng đêm qua họ đã ngủ trong phòng của Chu Hoàng Anh, còn không phải cảm thấy mình là một người con gái không có ý tứ gì sao.
Nhưng nếu cô không tháo xuống thì Sở Nhược Phi càng nghỉ ngờ.
Cô nên làm gì bây giờ!
Thấy Lâm Ngọc Linh vẫn chưa làm gì, sự kiên nhẫn của Sở Nhược Phi cũng không còn, bà ta trực tiếp sải bước về phía cô, đột nhiên đưa tay về phía cô để tháo cái đồ che mũi miệng xuống.
“Mẹ!”
Vào thời khắc mấu chốt này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng.
Đó là Chu Hoàng Anh.
Hình như anh vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, dáng người vạm vỡ khoác trên mình bộ quần áo thể thao màu xanh, đẹp trai đến mức có thể là con gái phát điên. Trên cổ có quấn khăn trắng, ngực hơi nhấp nhô, trên trán còn có một giọt mồ hôi, trượt xuống dần theo thái dương.
Cả người tràn đầy hấp dẫn và gợi cảm.
Ngay khi cô nghe thấy giọng nói của con trai mình, bàn tay chuẩn bị tháo đồ che mũi miệng của Sở Nhược Phi dừng lại. Cô quay lại, cười lên vui vẻ: “Con trai, con đã về rồi. Sáng nay, ông nội tìm con ăn sáng chung, nhưng kết quả con lại đi chạy bộ mất”
“Xin lỗi, do thói quen của con” Chu Hoàng nhàn nhạt mở miệng nói.