Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 38




Trần gia cách thành phố N mấy trăm km, Ngô Ngôn lại trì hoãn ở vài ngày mới trở về, trong tay còn ôm một đưa bé trai: "Tiểu Lăng, đây là con của Tiểu Trần là Trần Phúc Binh, ông bà nội của nó đều nằm viện, anh nghĩ trước tiên đem bé ở đây mấy hôm. "

Đây là con của Tiểu Trần? Chu Lăng nhìn đứa bé, lại nghĩ đến Tiểu Trần tươi cươi sáng lạn, cái mũi cô lại đau xót, vội hỏi: "Được. Phúc Binh phải không?Đã ăn cơm chưa?"Thoạt nhìn bé Phúc Binh giống như sợ người lạ, nhìn Chu Lăng, nhắm thẳng trong lòng Ngô Ngôn lui lại. Chu Lăng nghĩ nghĩ hỏi, "Chỗ này của dì có bánh bích quy, cháu có muốn ăn một chút hay không?"

Cô theo ngăn kéo lấy ra một gói bánh bích quy nhỏ cười tủm tỉm đưa tới trước mặt Trần Phúc Binh. 

Bé Phúc Binh nhìn xem Chu Lăng, lại nhìn xem bánh bích quy, rốt cục cũng vươn tay: "Cám ơn dì. "

"Thật ngoan. "Chu Lăng thương tiếc sờ sờ đầu của bé, hỏi Ngô Ngôn, "Ông bà nội của bé đâu?"

Ngô Ngôn thở dài, đem đứa nhỏ đặt lên mặt đất nói: "Phúc Binh đi theo con chó chơi đi. "Bé Phúc Binh ghé nhìn thấy ở ban công thấy con chó to kia, hai con mắt tỏa sáng, quả nhiên chạy đi qua, "Thân thể của lão nhân gia không được tốt, nghe nói con dâu cũng cùng con trai bỏ mình, không chịu được đả kích, đều ngã bệnh. Anh đã đem bọn họ đưa vào bệnh viện, bệnh tình ổn định sau đó sẽ chuyển vào bệnh viện ở quân khu chúng ta trị liệu, vợ chồng Tiểu Trần đều là con một, ông bà ngoại của bé Phúc Binh sớm đã không còn nữa, không có chỗ để đi, nên anh đã mang bé về đây. "

"Ông bà nội có thể nuôi bao lâu, thân thể lại không tốt. "Chu Lăng thở dài, "Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố tốt bé. "Đứa bé lớn như vậy, lại không cần ôm cả ngày, mỗi ngày chỉ cần cho bé ăn cơm giặt giũ quần áo cho bé, cùng bé chơi là được, tuy rằng cô không có kinh nghiệm nuôi trẻ em, hẳn là cũng không làm khó được cô chứ?Xác định nghĩ cười cười tiến đến chơi cùng đứa bé và hắc tử. 

Ngô Ngôn đứng ở một bên nhìn một lớn một nhỏ hơn nữa còn thêm một chú chó rất nhanh tạo thành một nhóm, đi vào phòng tắm rửa mặt một chút, hướng Chu Lăng nói: "Anh còn có việc, đợi một lát sẽ có người đưa chăn gối đến. "

Chu Lăng gật gật dầud, cười nhắc nhở bé Phúc Binh: "Phúc Binh mau chào tạm biệt chú. "

Bé Phúc Binh ở trên mặt đất ôm cổ chó, a cái miệng nhỏ nhắn cười, khó khăn mới vươn cánh tay đến, hướng Ngô Ngô: "Hẹn gặp lại chú. "

Chu Lăng cùng chơi trong chốc lát, nhìn xem thời gian cũng không còn sớm, phân phó hắc tử trông coi bé Phúc Binh, chính mình đi vào phòng bếp nấu cơm. Cô cũng không biết trẻ em thích ăn cái gì, tựa hồ nghĩ trẻ em đều thích ăn thịt, không thích ăn rau dưa, liền làm thịt nướng, lại sào ít rau xanh, lại nấu canh chứng gà, nghĩ cho dù bé Phúc Binh không thích ăn món này, thì cũng có thể ăn cái khác, cũng đều là dinh dưỡng. 

Làm được một nửa Chu Lăng mới nhớ tới đến cũng chưa có hỏi Ngô Ngôn có về ăn cơm hay không, làm nhiều như vậy, nếu anh không trở về, thì buổi tối sẽ ăn tiếp đồ ăn thừa còn lại. Đem thịt vào nướng, cô gọi điện thoại cho Ngô Ngôn, một bên nhìn bé Phúc Binh cùng hắc tử chơi, một bên hỏi: "Ngô Ngôn buổi trưa có trở về ăn cơm không?"

"Không quay về, buổi trưa bọn anh muốn mời khách ăn cơm, buổi tối sẽ mang đồ ăn ngon về cho mọi người. "

Chu Lăng hiếu kỳ: "Các anh mời ai ăn cơm vậy?"

"Để giải quyêt vấn đề Tiền trợ cấp cho Tiểu Trần, và chi phí chữa bệnh của hai lão nhân gia. "Ngôn Ngữ của Ngô Ngôn rất trầm trọng, "Thể trạng của hai lão nhân gia bây giờ cũng không được tốt lắm, cũng không sống được bao lâu, cho dù có tiền trợ cấp, nhưng cũng phải lo lắng đến tương lai nuôi nấng đứa nhỏ, bọn anh chỉ có thể tận lực tranh thủ một ít, tổng không thể để cho hai lão nhân gia bị bệnh đi kiếm tiền nuôi nấng đứa nhỏ. "Không biết thân thể hai lão nhân gia có thể duy trì bao lâu, chỉ sợ sau này người thân của bé Phúc Binh cũng không còn. 

Chu Lăng không nghĩ nhiều như vậy, chuyện trong quân đội cô cũng không can thiệp được chỉ thở dài, tiếp tục nấu cơm. 

Bé Phúc Binh là đứa trẻ nhu thuận, ăn cơm không cần người đút cơm, cũng không kiêng ăn, chính mình cầm thìa tự ăn, Chu Lăng chỉ gắp đồ ăn vào trong bát cho bé, chẳng những ăn hết bát cơm, lại còn ăn non nửa bát bánh ca tô. Tuy rằng trên mặt hơi bẩn hề hề, trên bàn cũng rớt không ít, nhưng cũng không giống như trước kia mà Chu Lăng nhìn thấy mấy đứa cháu của mình, đều đem ghế dựa cùng sàn nhà đều biến thành đen tuyền. 

Chu Lăng giúp bé lau mặt, xoay người bé hôn trên mặt một cái, rồi thu dọn bát đĩa và phòng bếp, sau đó liền đi tìm kiếm cái túi nhỏ của Ngô Ngôn. Thằng bé kia ở đây vài ngày, khẳng định trong đây là quần áo của bé. 

Lại cùng hắc tử chơi một lát, bé Phúc Binh đã buồn ngủ ngáp một cái. Chu Lăng vội vàng đem chăn gối mà buổi sáng một chiến sĩ đã mang tới đem đến phòng ngủ bé, giúp thằng bé kia kia thay quần áo ngủ, ôm bé đến trên giường làm cho bé ngủ một giấc ngon. Nhưng thằng bé kia vẫn ngáp dài dụi mắt, cũng không ngủ, chỉ nói: "Dì, con muốn mẹ. "

Chu Lăng ngẩn người, vỗ nhẹ bé nói: "Mẹ không ở trong này, dì ngủ cùng cháu được không?"Cô thật là có điểm sợ bé Phúc Binh sẽ khóc nháo đứng lên, thật sự cô không biết dỗ như thế nào. 

Bé Phúc Binh không có khóc, chính là nhu thuận nói: "Dì, mẹ cũng giống như ba ba đều ở bên ngoài cũng chưa về sao?Cháu có thể cùng tiểu hừng hực ngủ được không?"

"Tiểu hừng hực?"Chu Lăng sửng sốt, cái túi nhỏ kia chỉ có mấy bộ quần áo, căn bản không có tiểu hùng a. 

"Thời điểm mẹ bề bộn nhiều việc là tiểu hừng hực theo cháu ngủ, không có tiểu hừng hực cháu ngủ không được. "Thằng bé kia nói rõ ràng như vậy, lại liều mạng xoa mắt, chính là không có chịu ngủ. 

Chu Lăng nghĩ nghĩ, trở về phòng đem đại hùng của mình ôm lấy: "Tiểu hừng hực không có ở đây, để cho mẹ của nó cùng cháu ngủ được không?"

Con gấu này cao hơn một chút, lại mặc bộ váy màu hồng nhạt đáng yêu, trên đầu còn có một cái nơ con bướm. Thằng bé kia vừa thấy liền thích, ôm không chịu buông tay, rất nhanh liền ngủ. 

Chu Lăng khẽ thở dài, giúp bé chỉnh lại tứ thế ngủ, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Đứa bé nhỏ như vậy lại không có ba mẹ, ông bà nội thân thể lại không tốt, không biết tương lai làm sao bây giờ. Đứa bé nhu thuận như vậy, thân thế như thế nào mà thảm như vậy?

Nếu bệnh của ông bà nội của bé đều không nhẹ, chỉ sợ thằng bé kia ở chỗ này một thời gian dài, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi trẻ, đành phải gọi điện về nhà xin giúp đỡ. mẹ già cảm thán vừa lật từ đầu đến đuôi về thân thế của thằng bé kia, tinh tế đem từng chút chỉ báo cho cô một lần. Tuy rằng nghe một lần như vậy cũng không thể làm cho cô lập tức biến thành bảo mẫu chuyên nghiệp được, tốt xấu gì cũng có thể chống đỡ được khốn cảnh. 

Chu Lăng có cái vấn đề gì nan giải là cô liền lên mạng tham khảo, lúc này cô chuẩn bị lên mạng tìm mấy bài giảng giải về cách nuôi dưỡng trẻ em như thế nào, dù sao về sau cũng dùng đến, coi như là làm trước để tích lũy kinh nghiệm để sau này nuôi dưỡng con mình.