Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 83: Ai ác hơn ai?




Sau khi máy bay cất cánh, Mục Vũ Phi ngẫm nghĩ lại một chút về tiền căn hậu quả. Rốt cục cô phát hiện ra mình đã bị ông cụ Vũ và ông cụ Mục trêu đùa thật triệt để. Hai người già, hai lão hồ ly này vậy mà lại liên thủ với nhau để tính kế cô. Vốn dĩ lần này trước tiên chính là đón Vũ Thiên về nhà, thế nhưng mà hai ông cụ lại không chịu nói ra. Đã thế lại còn nghĩ muốn bắt Vũ Thiên cũng không được phép nói lộ ra, bằng không sẽ làm cho anh phải tiếp tục ở tại thành phố D này. Xem bộ dạng của Mục Vũ Phi vừa vui vừa buồn như vậy, hai vị ông nội kia liền cảm thấy có cảm giác cực kỳ có thành tựu.

Mục Vũ Phi nhìn bộ dạng cười cười, mừng thầm của hai vị ông nội cũng không nói gì. Có câu nói được thì tốt, quân tử báo thù mười năm vẫn không muộn. Trong cuộc sống sau này, chúng ta sẽ cùng “Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông” (*) xem sao!

(*) Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông: Dịch nghĩa: 8 vị tiên đi qua biển, mỗi người đều trổ một phép thần thông riêng.
Truyền thuyết kể rằng: trong lễ chúc thọ Vương Mẫu Nương Nương, có 8 vị đại tiên cũng đến dự hội bàn đào. Họ kết bạn với nhau, cùng nhau rải hoa xuống nhân gian để xua tà trừ hại. Khi đi ngang qua biển đông, thuận đường ngắm nhìn phong cảnh, mỗi vị đều dùng báu vật của mình lướt đi trên sóng. Khi chạm đến mặt biển, Hán Chung Li 汉钟离 trước tiên lấy quạt ba tiêu ném trên mặt nước, rồi phanh ngực nằm ngửa trên đó để mặt quạt trôi đi. Thiết Quải Lí 铁拐李 tháo bầu hồ lô đeo bên mình thổi hơi vào, hồ lô nhỏ biến thành hồ lô lớn nổi trên mặt nước giống như một chiếc thuyền, Thiết Quải Lí ngồi trên hồ lô tươi cười lướt sóng. Hà Tiên Cô 何仙姑 thấy thế cũng ném lá sen xanh, miệng lâm râm mấy câu trong phút chốc lá sen hoá lớn, Hà Tiên Cô nhẹ nhàng nhảy lên lướt sóng đuổi theo Thiết Quải Lí. Lam Thái Hoà 蓝采和 ném chiếc giỏ trống, đáy giỏ vừa chạm mặt nước, trong giỏ liền có hoa tươi nở bung, Lam Thái Hoà bay tới, tay cầm phách ngọc rẽ sóng mà đi. Hàn Tương Tử 韩湘子 ném ống sáo rồi nhảy lên, ống sáo trôi như một chiếc tàu, Hàn Tương Tử miệng thổi sáo, chân đạp sáo mà đi. Lữ Động Tân 吕洞宾 ném cây bảo kiếm Hoàng long, trong vòng một trượng, sóng biển lặng yên. Tào Quốc Cữu 曹国舅 tháo chiếc dây lưng ném xuống, dây chưa chạm mặt nước mà sóng nước đã rẽ, Tào Quốc Cữu đứng trên dây giống như đứng trên lưng con rồng đang lắc đầu quẩy đuôi, rẽ sóng mà tiến. Trương Quả Lão 张果老 từ tốn lấy từ trong tay áo ra một con lừa giấy, làm phép biến thành lừa thật rồi cưỡi ngược mà đi. Có vị đứng, có vị ngồi, lúc nhanh lúc chậm, lúc tụ lại lúc tản ra, lúc ngẩng lên lúc cúi xuống ngắm cảnh xa gần. Từ đó mới có câu nói “Bát tiên quá hải, các hiển thần thông”.
Ngày nay, câu nói này thường dùng để chỉ về sự việc, trong công việc,mỗi người đều có bản lĩnh và phương pháp riêng

"Lại nghĩ gì thế? Mặt mũi đều cười đến biến hình cả rồi." Vũ Thiên buồn cười lại nhéo gương mặt của Mục Vũ Phi một cái.

Mục Vũ Phi đẩy tay Vũ Thiên ra, trợn mắt nhìn anh nói: "Anh gần đây luôn thích cái kiểu nhéo mặt của em là sao? Ngộ nhỡ anh nhéo mặt em thành cái bánh bao thì em sẽ lấy mạng của anh đó!"

Vũ Thiên khẽ cười rộ lên. Mục Vũ Phi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, ánh mắt có chút đăm đăm. Hàng này đúng là một yêu nghiệt, lại còn là một yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành nữa chứ! Mục Vũ Phi vội cầm lấy chiếc kính đeo lên, để cho cặp mắt kính che khuất hai mắt của mình. Vũ Thiên liền đưa tay lấy đi chiếc kính đeo mắt đó xuống, sau đó đeo lên trên mũi của chính mình, nói có chút cảm xúc: "Vẫn là để cho anh mang kính đi! Như vậy em cũng sẽ giống như các cô gái trẻ tuổi khác kia, cũng sẽ không bị dung nhan anh tuấn của anh làm cho mê hoặc nữa."

Mục Vũ Phi cảm thấy lá gan của mình đau nhói. Thế nhưng mà cô không thừa nhận thì cũng không được, bởi vì lời nói kia của Vũ Thiên đã nói rất đúng. Cô nàng tiếp viên hàng không đã đi tới chỗ Vũ Thiên nhiều lần. Lần đầu tiên là đến đưa thảm lông, lần thứ hai là tới đưa đồ uống, lần thứ ba là tới thêm đồ uống, lần thứ tư là đưa tạp chí. . . Mục Vũ Phi cứ nghĩ mãi mà không thông, ông xã nhà mình không chỉ có vẻ mặt than mà còn rối loạn, tính cách cũng cực kỳ ác liệt, thế nhưng không biết tại sao các cô gái trẻ lại cứ chạy đổ xô theo anh như vịt vậy! Có phải ánh mắt của các cô đều cũng đã bị cận thị như nhau rồi không? Mục Vũ Phi thật sự là nghĩ mãi không xong. Đang nghĩ tới chỗ này, cô nàng tiếp viên hàng không lại đi tới nơi. Không đợi cô ta mở miệng, Vũ Thiên liền lạnh lùng nói luôn: "Cảm ơn, chúng tôi ở nơi này cũng không cần cái gì hết."

Cô nàng tiếp viên hàng không kia liền ở đó ngổn ngang trong gió rồi. Mục Vũ Phi âm thầm đắc ý. Xem đi, cô hiểu rõ hơn anh, tính cách này của Vũ Thiên thật nhiều ác liệt mà! Bất quá thấy ông xã nhà mình đã làm cho một cô gái khác bị khó xử như vậy, Mục Vũ Phi vẫn là thấy rất cao hứng.

"… Còn có hơn một giờ đồng hồ nữa kia, để anh ôm em cùng ngủ thôi!"

Vũ Thiên nhìn thấy Mục Vũ Phi làm ra bộ dạng giống như một người mẹ hiền, khóe miệng không nén nhịn được liền giật giật. Anh ôm lấy khóe môi nói: "Loại chuyện như thế này cũng không cần thiết phải để cho phu nhân phải nhọc công, hãy để cho ông xã của em giải quyết đi." Dứt lời, tay của Vũ Thiên kéo luôn cái gáy Mục Vũ Phi, đè ép cô ngả ở trên vai mình, sau đó anh kéo tấm thảm qua, che luôn thân thể của hai người, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần.