Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 55: Xuống tay đối với người quen, cần phải tàn nhẫn hơn một chút!




"Đây chính là cô vợ nhỏ hiền lành của cậu hay sao!" Viên Kỳ Chí tránh sang một bên, vùng vẫy đứng dậy, miệng còn không ngừng chửi bậy. Vũ Thiên cực kỳ tức giận, đánh một quyền vào trên lồng ngực của Viên Kỳ Chí, lại đánh cho Viên Kỳ Chí ngã nhào xuống, sau đó mới dẫn đầu thong thả bước ra khỏi cửa.

Ở ngoài cửa, tình huống thật quỷ dị. Quỷ dị đến mức, chính Hứa Liêm cũng đều không dám tin vào hai mắt của mình nữa rồi. Chỉ thấy Doãn Tiểu Nhu đang đứng dựa vào ở một bên vách tường, tay che miệng. Còn Mục Vũ Phi thì đang níu chặt lấy cổ áo của một người đàn ông. Vẻ mặt cô lạnh lùng, từng quyền từng quyền đánh vào trên mặt của anh ta. Mục Vũ Phi cứ thế đánh anh ta, đánh mãi cho đến khi mặt mũi anh ta bị bầm dập, miệng sùi bọt mép.

Thế này mà được coi như là một người phụ nữ hay sao? Phụ nữ đánh nhau đâu có chuyện sử dụng nắm đấm như vậy chứ! Hứa Liêm rùng mình một cái.

Vẻ mặt của Doãn Tiểu Nhu vẫn còn đầy kinh sợ chưa định thần lại được. Cô ta nhìn thấy Vũ Thiên vừa đi ra cửa, liền không tự chủ được mà bổ nhào vào trong lòng anh. Vũ Thiên nâng tay ngăn cản cô ta lại, sau đó nhẹ nhàng quăng Doãn Tiểu Nhu một cái vào trên người Âu Văn Phú. Doãn Tiểu Nhu gắt gao cắn chặt lấy khóe miệng, trong lòng chua sót, uất ức không chịu nổi. Thì ra Vũ Thiên thật sự đã không còn nhớ đến tình cảm thủa dĩ vãng nữa rồi. Anh lại có thể lãnh khốc vô tình đối với cô như vậy sao? Nhưng mà, Doãn Tiểu Nhu vẫn không chịu cam lòng!

Vũ Thiên kéo lại cánh tay của Mục Vũ Phi, ôm cô vào lòng an ủi sự tức giận của cô. Cảm nhận thấy thân thể đang căng thẳng của Mục Vũ Phi đã dần dần thả lỏng xuống một chút, Vũ Thiên mới hỏi đã có chuyện gì xảy ra vậy. Mục Vũ Phi bày ra một vẻ mặt đầy tức giận, xì ra một tiếng đầy khinh miệt, nói: "Hắn dám đùa giỡn hai người chúng em!"

Hứa Liêm một mặt đầy hắc tuyến, thầm nghĩ rằng: Cô nương à, ngài không cần dùng loại ngữ điệu hứng trí bừng bừng như thế, để nói ra loại lời nói sẽ làm chết người như vậy có được hay không? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ngài bị đàn ông đùa giỡn hay sao?

Hứa Liêm cũng không biết, trong lúc vô tình nghĩ ngợi như vậy, anh vậy mà cũng đã nêu rõ được sự thật rồi!

Trên đất, người đàn ông kia đang giãy dụa muốn đứng dậy, chỉ thấy Vũ Thiên tung một cước ra, khiến cho anh ta lại bị đè ép trở lại. Tức thì một tiếng gào khóc thảm thiết liền vang lên.

"Nói tiếp đi." Vũ Thiên lạnh lùng nói một câu.

Thì ra là, Mục Vũ Phi và Doãn Tiểu Nhu đang định tiếp tục nói chuyện với nhau, thì có một người đàn ông đã say khướt được hai vị tiểu thư đỡ đi tới. Nhìn thấy Doãn Tiểu Nhu, anh ta liền huýt sáo gào to một tiếng mỹ nữ. Mục Vũ Phi vốn là đang khó chịu, lại gặp phải cảnh có người cắt ngang cuộc nói chuyện của mình như vậy, liền quay đầu lại, lạnh lùng hừ lên một tiếng, nói: "Hành động này của ngài, sợ là không thích hợp đâu!"

Người đàn ông kia nhìn thấy, đây cũng là một mỹ nữ, liền không nhịn được, liền vươn tay ra sờ lên gương mặt cô, miệng còn thì thào tự nói: "A, đây chính là một vị mỹ nhân mặt lạnh! Thế nhưng mà anh đây lại rất ưa thích!"

Mục Vũ Phi không nói hai lời, một phát ném người đàn ông qua vai, khiến người kia bị té ngã ra trên đất… Tiếp sau đó. . . tiếp sau đó, chính là mọi người đều đã nhìn thấy bộ dạng rồi.

Vũ Thiên nghe thấy vậy, lại một cước nữa dẫm lên cổ tay người đàn ông kia. Người đàn ông ở trên đất lại có một trận gào khóc thảm thiết. Mục Vũ Phi sợ tới mức tránh thoát khỏi ngực của Vũ Thiên, cúi người xuống kéo cái chân của Vũ Thiên ra.

"Mình đi thôi! Anh nghĩ muốn chơi đùa chết anh ta hay sao? Nhẹ chút, nhẹ chút nào, bằng không vợ anh ta tìm đến em để liều mạng thì không được!"

"Em quen biết hắn hay sao?" Vũ Thiên nhíu mày.

Mục Vũ Phi lặng thinh một lúc. Sau đó cô níu chặt lấy cổ áo của người đàn ông kia, để cho khuôn mặt của anh ta sát tới gần phía Vũ Thiên, "Anh không biết anh ta sao?"

Vũ Thiên đánh giá lại cái gương mặt xem ra gần như hoàn toàn thay đổi kia…, Éc. . . Nói thật, muốn nhận ra người này cũng thật sự là có chút khó khăn!

Lúc này viên quản lý được người ta gọi đi lại, nhìn thấy Vũ Thiên với người đàn ông đang nằm ở trên đất kia, gáy không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Ông ta khom người xuống, run rẩy nói: "Vũ thiếu, giao cho tôi đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."

Mục Vũ Phi khoát tay ý bảo ông ta nên làm gì thì đi làm đi, sau đó nghĩ muốn kéo gã đàn ông chó chết kia vào trong phòng. Viên quản lý liền kinh ngạc khó hiểu, một hồi lâu cũng không sao hiểu được rõ ràng. Đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy?

Thấy Mục Vũ Phi ném người đàn ông kia ở trên ghế sofa, Hứa Liêm nửa bên mặt đều run rẩy rồi. Anh ngượng ngùng nói: "Chị dâu à, sức tay của chị đúng là không nhỏ. . . Chị dâu đánh hắn như vậy, làm cho mọi người cũng không sao nhìn ra được bộ mặt thật của hắn nữa rồi."

Mục Vũ Phi không cho là nhục, ngược lại còn cho rằng rất vinh là khác! Cô thật sự đồng ý, gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi đã dùng ngôn ngữ của loài người để nói với anh ta, thế nhưng lại không xong. Cho nên tôi chỉ có thể dùng ngôn ngữ của tứ chi mà thôi." Nói xong, Mục Vũ Phi còn bẻ khớp các ngón tay vang lên tiếng lách cách.