Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 26: Môn đăng hộ đối là rất quan trọng (phần 4)




"Bốp!" Phương Lệ bị bất ngờ, không chút phòng ngự, liền bị một bạt tai của Mục Vũ Phi quạt tới. Một cái tát này lực đạo không hề nhỏ. Má phải của Phương Lệ trong nháy mắt liền sưng phồng, người cũng lệch sang một bên. Trên gương mặt của Phương Lệ, một dấu tay hiện lên rõ ràng, nhìn cực kỳ trào phúng.

Phương Lệ nhìn Mục Vũ Phi vẻ không thể nào tin được, lại nhìn một chút sang phía Vũ Thiên đang thờ ơ và ông cụ Vũ. Sau đó lại nhìn sang người mẹ ruột của mình đang đứng thẳng ở ngay bên cạnh, đột nhiên cũng có chút không biết phải làm sao rồi.

Mục Vũ Phi nhìn chằm chằm vào Phương Lệ. Nhìn bộ dạng của Phương Lệ đang bụm má lã chã chực khóc, đột nhiên trong lòng Mục Vũ Phi liền dâng lên một sự chán ghét. Mục Vũ Phi cười lạnh, bước từng bước một tiến đến gần Phương Lệ, vèo một cái, liền nắm cổ áo của cô ta.

"Đừng lấy lợi thế của bản thân mình để dọa trêu người phí hoài như vậy. Như thế là có lỗi với cha mẹ của cô, có thể nói là đại bất hiếu đó! Nếu như quả thật cô sống thấy không ý nghĩa gì nữa, cần gì phải giả vờ mượn tay người khác. Tôi thật sự rất thích được xóa đi những dấu vết thuộc sở hữu của cô để lại trên cái thế giới này đấy!"

Phương Lệ còn đang nghĩ muốn há mồm mắng chửi, nhưng Mục Vũ Phi lại không kiên nhẫn xua xua tay: "Đừng có cãi lại, cô nên biết là tôi sẽ làm như vậy mà!" Phương Lệ kinh hồn táng đởm ngậm miệng lại. Cô ta rất hiểu biết về nhà họ Mục. Thủ đoạn sấm sét của nhà họ Mục là như thế nào, cô ta không thể nào chống lại được. Coi như cô ta có bị gạt bỏ, thì cũng sẽ không thể tạo thành phiền phức gì đối với nhà họ Mục. Nếu như Phương Lệ cô mà kết hôn cùng với Vũ Thiên, có cái bùa hộ mệnh này rồi, như vậy cô cũng sẽ không phải sợ Mục Vũ Phi nữa. Nhưng khi nhìn đến thái độ của Vũ Thiên và của ông cụ Vũ như vậy, Phương Lệ không chỉ có cảm giác thật là khổ sở, mà quả thật còn rất sợ nữa.

Vũ Thiên đột nhiên liền nở nụ cười. Tuy rằng cái bộ dạng này của cô vợ nhỏ của anh có làm cho anh cảm thấy ngạc nhiên, thật sự cho tới tận bây giờ, anh cũng chưa từng bao giờ được biết đến. Nhưng từ trong đáy lòng, Vũ Thiên vẫn nảy sinh một loại cảm giác tự hào. Cho tới bây giờ, Vũ Thiên anh đã chưa từng bao giờ chọn sai người, đúng như lời anh đã hứa hẹn với người trong gia đình.

"Sắc trời không còn sớm nữa rồi, trước mau đi về nhà thôi." Ông cụ Mục giống như là có chút mỏi mệt nói, không để ý đến dì Trương cùng Phương Lệ, xoay người rời đi.

Mục Vũ Phi nhún nhún vai, đi theo, trước khi đi cô vẫn còn không quên ngoắc ngón tay đối với Vũ Thiên. Vũ Thiên cười nhẹ lắc đầu, đuổi theo Mục Vũ Phi. Anh không để ý đến sự phản đối của Mục Vũ Phi, cứ thế kéo tay của cô.

"Ai dà, quay về nhà mà không chào tạm biệt đối với người tình nhỏ của anh hay sao?" Mục Vũ Phi cười nhạo, "Tốt xấu gì thì anh cũng đã lợi dụng người ta trong một thời gian dài như vậy, không bồi thường một chút phí gì đó gọi là, cho tinh thần của người ta hay sao?"

"Vợ à, tấm lòng của anh đối với em như thế nào, đều có trời đất chứng giám!" Vũ Thiên nói, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

"Dừng ngay..!" Mục Vũ Phi mặc kệ anh.

Sau khi trở lại khách sạn, thần sắc của ông cụ Vũ đâu còn thấy có một chút xíu nào là sự mỏi mệt. Ông cụ hứng trí bừng bừng, lôi kéo Mục Vũ Phi cùng chơi cờ vua. Mà Vũ Thiên ngồi ở một bên, thản nhiên xem báo chí ngày hôm đó.

"Ông nội này, đồng đá thử vàng, ra vẻ có chút như vậy, không đủ để xem đâu." Vẻ mặt của Mục Vũ Phi ung dung thản nhiên, nhưng lại hùng hổ mở cuộc tấn công.

Ông cụ Vũ cười ha ha chế trụ bước tiến công của Mục Vũ Phi, ép cô chỉ có thể không ngừng phòng thủ. Ông cụ Vũ vuốt ve chòm râu, ánh mắt lộ vẻ tinh quang quan sát kỹ cô cháu dâu: "Thực sự là ta đã coi thường cô gái nhỏ này rồi."

Mục Vũ Phi bĩu môi. Cô không phải là người ngu, có được hay không? Ông cụ Vũ này, cái danh hiệu "Lão hổ" kia, cũng không phải là uổng phí. Loại người như Phương Lệ kia, thứ nhất là không có gia thế, thứ hai là không có suy nghĩ. Nhà họ Vũ còn dung túng cô ta lâu như vậy, vẫn còn chưa có quyết đoán sát phạt giải quyết xong, như vậy khẳng định là vì muốn để cho Mục Vũ Phi cô ngáng chặn chứ sao. Thân là dâu con của nhà họ Vũ, sợ là Vũ Thiên muốn xem xem, bản thân cô sẽ ra tay giải quyết chuyện này như thế nào.

Trùng hợp giờ phút này chuông điện thoại vang lên, Mục Vũ Phi giơ tay làm tư thế thật xin lỗi, sau đó tiếp nhận cuộc điện thoại gọi đến.

"Tiểu thư." Ở một đầu khác của vang lên một giọng nam giới, ngữ điệu đầy vẻ lạnh lùng, tàn khốc .

"Tìm người ở thành phố K này để coi chừng cô ta một hồi. Nhớ kỹ, tôi không hy vọng cô ta lại hiện ra ở trước mặt tôi một lần nữa."

"Vâng, thưa tiểu thư!

Cúp điện thoại, Mục Vũ Phi không chút để ý, nhìn lại bàn cờ, bất đắc dĩ nhìn lại ông cụ Vũ một cái, chậm rãi nói: "Nhưng mà cháu cũng đã làm cho ông nội xem thường cháu rồi. Không biết là ông nội có thấy vừa lòng không ạ?"