Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 242: Tố cáo với mẹ vợ 2




Cha Vũ rơi lệ rồi! Ở trong nhà của ông, thời điểm kết hôn ông chính là người có địa vị lớn nhất. Nhưng từ sau khi có Vũ Thiên, địa vị của ông liền không còn cao bằng con trai của mình nữa. Lại đến sau này khi có con dâu, con trai ông lại nâng niu vợ nó giống như bảo bối vậy, địa vị của con dâu lại cao hơn ông rồi. Cuối cùng khi có cháu nội trong nhà, bà xã của ông lập tức đều không cần bất cứ cái gì rồi, tất cả tâm trí đều một lòng nhào vào trên người cháu nội. Hiện tại cha Vũ cũng hoài nghi, nếu như mẹ Vũ mà nuôi con chó, có phải không phải địa vị của con chó cũng sẽ còn cao hơn cả ông hay không đây? Vừa rồi bất quá chỉ là vì muốn làm cho bà xã mình được hả giận, muốn khoe khoang một chút oai phong hùng mạnh của một người cha. Kết quả bà xã của ông liền một gậy tre đánh anh trở lại nguyên hình rồi ! Đáng giận nhất chính là, ngay cả con trai của ông cũng vậy, hồi nhỏ ba ngày không đánh liền leo tường dỡ ngói (ý nói sự nghịch ngợm của Vũ Thiên). Mỗi lần ông muốn dạy dỗ nó, nó liền trốn luôn ở phía sau lưng của bà xã, nước mắt lưng tròng nói rằng ba ba không thương con trai, nhất định là không cần con trai nữa! Điều này làm cho bà xã của ông không có việc gì liền trừng mắt lạnh lùng nhìn lại đối với ông… Thật không ngờ rằng, tới lúc trưởng thành lại vẫn giữ cái bộ dáng như vậy!

Mục Vũ Phi nhìn ông bố chồng của mình trong ngày thường dũng manh là thế, giờ phút này bị mẹ chồng quản giáo liền giống như con cừu nhỏ vậy. Cô không khỏi hoảng sợ dùng móng tay gãi gãi vào lòng bàn tay của Vũ Thiên, ý bảo anh ngàn vạn lần đừng để lộ chân tướng. Vũ Thiên liền rút tay ra, lườm Mục Vũ Phi một cái, nhưng cũng đã hiền lành hơn rất nhiều.

Vũ Thiên nhìn sang ông cụ Vũ. Khoảng thời gian về sau này, bác sĩ điều trị cũng đã dặn dò anh rằng, cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian ngắn nữa. Trong khoảng thời gian ngắn sợ là không thể trở lai bộ đội để nhận công tác. Ông cụ Vũ ban đầu vốn nghĩ là hy vọng Vũ Thiên có thể tiếp tục ở bộ đội, có thể làm cho cửa nhà được sáng rọi. Thế nhưng mà đã trải qua cái cảnh thiếu chút nữa trở nên sinh ly tử biệt, thì về sau này ông cụ Vũ cũng đã trở nên nguội lạnh rồi. Hiện tại ông cụ cảm thấy, chỉ cần Vũ Thiên còn sống, còn anh làm những thứ gì kỳ thực đều đã không còn trọng yếu.



Vũ Thiên cũng không ở lại trong nhà tổ của nhà họ Vũ, mà anh ngồi lên xe lăn về khu biệt thự ở vùng ngoại thành. Đối với chuyện này thì Mục Vũ Phi hận đến mức hàm răng đều ngứa rồi, bởi vì Vũ Thiên căn bản là không cần phải ngồi xe lăn như vậy. Thế nhưng Vũ Thiên chính là nghĩ muốn ép buộc cô, yêu cầu cô phải hầu hạ anh. Mục Vũ Phi rất muốn thừa dịp Vũ Thiên bị bệnh đánh cho anh đến bất tỉnh. Chỉ có điều là, vừa nghĩ tới hành động dày vò của mình lúc Vũ Thiên hôn mê như vậy, cô thực sự cũng có chút chột dạ.

"Hầu hạ anh như vậy, em thật sự cảm thấy em đã bị ức hiếp đúng không ?" Vũ Thiên híp mắt hỏi vẻ rất nguy hiểm.

"Không có, có thể được hầu hạ ngài như vậy là phúc ba đời của em rồi!" Mục Vũ Phi lập tức chân chó đi đến gần đấm lưng cho Vũ Thiên



Thân thể của Vũ Thiên đã khôi phục lại tốt lắm rồi, thế nhưng mà người ngoài lại không biết, mỗi lần có người tới thăm, Vũ Thiên đều ngồi ở trên xe lăn với một bộ dáng mệt mỏi. Mọi người không hiểu đã sức khỏe của Vũ Thiên còn chưa được tốt như vậy, vì sao lại không chịu ở lại bệnh viện để tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa. Thế nhưng mà Vũ Thiên liền đứng ở trên phương diện của Mục Vũ Phi để giải thích, chính là Phi Phi của anh cảm thấy ở trong bệnh viện bị đè nén quá mức, không bằng trở về nhà cho nhàn nhã, cho nên liền. . . Chuyện này quả thực Mục Vũ Phi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng đều không rửa sạch được rồi. Đến ngay cả mẹ Mục cũng cảm thấy bất mãn, cứ trách cứ Mục Vũ Phi là tính nết trẻ con.

Mục Vũ Phi buồn khổ ném mình ở trong phòng bếp nấu cơm. Vũ Thiên cười khổ một tiếng đối với mẹ Mục liền đẩy xe lăn theo vào. Mục Vũ Phi đang ở thái rau. Vũ Thiên kéo tay của cô lại, vuốt ve liên tục tay của cô. Cuối cùng, anh thở dài một cái rồi nói: "Phi Phi em vẫn là đừng nấu cơm nữa, trên tay em đã có vết chai rồi, tuyệt đối không còn được mềm mại, nõn nà nữa rồi !"

Mục Vũ Phi tức giận tràn đầy miệng đến phát khổ. Nhưng lại ngại có cha mẹ ở đây, nên không thể nào phát tác được, chỉ đành phải oán hận vùng thoát ra khỏi tay của anh. Mục Vũ Phi cũng không nhìn thấy mẹ Mục và cha Mục đang đứng ở ben ngoài cửa phòng bếp đã nhìn thấy được một màn này. Mà theo góc độ nhìn của bọn hò thì lúc này tay của Mục Vũ Phi chính là đang vùng vẫy ở trên miệng vết thương của Vũ Thiên. Vũ Thiên dùng khóe mắt thoáng nhìn về phía mẹ vợ, lập tức lấy tay phủ ở ngực, vẻ mặt mang bộ dáng thống khổ, oan ức, nói: "Phi Phi đừng nóng giận."



Mẹ Mục chính mắt nhìn thấy con gái của mình bắt nạt con rể bệnh nặng mới khỏi, lập tức nổi giận xông lên nhéo vào lỗ tai của Mục Vũ Phi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được, mắng Mục Vũ Phi là người thực sự không hề biết đau lòng đối với người khác, lại còn không hiểu chuyện. Mục Vũ Phi vừa định lên tiếng giải thích liền nghe thấy Vũ Thiên nói mơ hồ: "Mẹ, kỳ thực Phi Phi đối với con rất tốt ạ, thật sự! Lúc con còn hôn mê, Phi Phi mỗi ngày đều nói với bọn nhỏ đến kể chuyện cổ tích cho con nghe, suốt ban ngày ban đêm, liên tục kể chuyện không hề ngừng nghỉ. Bác sĩ nói, tuy rằng loại liệu pháp kích thích này có chút tác dụng, nhưng mà đã làm cho trái tim của con đập quá nhanh, làm cho huyết áp bị tăng quá cao. Cũng không biết có phải là gốc rễ của căn bệnh đã hạ xuống rồi hay không nữa!"

Mẹ Mục vừa nghe đến chỗ này, không nói năng gì nữa, tức thời liền lôi cánh tay của Mục Vũ Phi, kéo cô đến phòng khách, bắt buộc cô phải đứng thẳng người lên, đập bồm bộp cho cô một trận. Mục Vũ Phi thực sự muốn khóc! Cô ngàn phòng vạn phòng chính là không phòng ngừa đến chiêu này của Vũ Thiên. Hóa ra, Vũ Thiên nói sẽ che giấu, không tố cáo chuyện của cô với mẹ, hàm nghĩa câu nói chính là sẽ cáo trạng với mẹ của cô!

Cha Mục thì nhìn thấy rõ ràng. Ông đi đến bên người Vũ Thiên buồn cười nói: "Con gái của ba xử lý sự việc có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng con cũng không nên bắt nạt con bé ấy quá nhiều."