Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 228: Năm đó rất ngốc nghếch 2




 Bởi vì tính tình Mục Vũ Phi nhìn như có vẻ mềm yếu, nhưng kỳ thực lại cực kỳ nóng nảy. Nếu thật sự đắc tội với cô, cô sẽ làm cho những người bên cạnh anh cũng không được trải qua những ngày tốt đẹp. Cho nên Vũ Thiên quyết đoán khuất phục rồi, anh xoa vuốt mi tâm đến phát đau, nói: "Anh là người dễ thương nhất."

Mục Vũ Phi đắc ý nở nụ cười. Cô biết kỳ thực Vũ Thiên một thân đều là có tật xấu của vị thái tử gia, thế nhưng mà vì yêu cô, cho nên anh bao dung đối với cô, cưng chiều cô, chấp nhận để cho cô có những hành động không giống với người bình thường. Vũ Thiên giống như là một bức tường che gió, thản nhiên đứng ở trước người cô, vững chãi bất động để che gió che mưa cho cô. Mục Vũ Phi nghĩ đến những thứ này, trong nội tâm liền không tự chủ mà trở nên mềm nhũn ra.

Mục Vũ Phi nằm nghiêng ở trên ghế so pha, để cho Vũ Thiên tựa vào trong lòng cô. Mục Vũ Phi dùng giọng nói thật nhẹ nhàng, êm dịu nói: "Kỳ thực năm đó thời điểm đến trường, có thể nói, em thực sự không có một chút ấn tượng nào đối với anh. Thời điểm lần đầu tiên anh xuất hiện ở bên cạnh em, quả thực là em chỉ thoáng nhìn thấy anh đã thấy kinh hãi rồi. Em thực sự là đã coi anh giống như người trời rồi. Nhưng mà khi đó em chỉ là một cô nhóc hoang dã lôi thôi lếch thếch, chỉ có thể chôn giấu phần rung động này thật sâu ở trong lòng, bắt buộc bản thân mình phải tiêu diệt hết thảy mọi ảo tưởng đối với anh, bắt buộc bản thân mình phải quên đi. Anh có biết không, mãi cho đến lúc chúng ta kết hôn, em cũng đều cảm thấy vẫn không chân thật như vậy. Khả năng ngay từ đầu em chính là tự ti, không thể tin được một người đàn ông ưu tú như vậy lại có thể là ông xã của mình. Cho nên tuy rằng em không dám trực diện đối với anh như những cô gái khác không chịu an phận, mf mơ tưởng đến anh, nhưng mỗi khi gặp anh, em cũng đều là tim đập nhanh không thôi. Khi đó em tùy hứng làm bậy, nhưng mà sau đó anh luôn làm mọi việc vì em, còn bao dung đối với em nữa. Lúc đó em liền nghĩ, mình thực sự là may mắn cỡ nào, có thể được gả cho anh. Mục Vũ Phi không phải là không biết, lúc ở trường học có rất nhiều nữ sinh nhìn cô với ánh mắt đều tràn ngập trần trụi và ghen tị. Cho dù là thời điểm vì gia nghiệp của nhà họ Vũ mà cô phải bất đắc dĩ tham gia vào những cuộc xã giao, những người phụ nữ kia khi nói chuyện với cô, thì giọng điệu cũng luôn tràn đầy sự hâm mộ lẫn ghen ghét, mà trong mắt của Vũ Thiên lại chỉ có cô. Như vậy cô cũng đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của mình rồi. Hiện tại, cô chỉ muốn cùng Vũ Thiên trải qua những ngày yên tĩnh thuộc về cuộc sống của bọn họ mà thôi.

Mà nghe những điều này này. Vũ Thiên vuốt cái mũi nở nụ cười. Mặc dù Vũ Thiên biết sức quyến rũ của bản thân mình là vô hạn, thế nhưng mà thật sự thời điểm cô vợ nhỏ nói khen anh như vậy, Vũ Thiên vẫn là không thể không cảm thấy kiêu ngạo rồi. Không phải là không có những người phụ nữ khác khen ngợi quá đáng đối với anh. Nhưng mà chỉ có Mục Vũ Phi, cô vợ nhỏ của anh nói khen anh thì anh có thể chân tâm thật ý cao hứng. Bởi vì anh ở vị trí này, người khác nói cái gì đó, cũng đều mang theo có một chút dã tâm cá nhân của họ. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi là vợ của anh, đối xử tốt thiệt tình với anh, vĩnh viễn sẽ đều không đối đãi dối trá với anh như những người kia. Những gì Mục Vũ Phi nói, tất nhiên đều thật lòng.

Vũ Thiên vuốt ve mái tóc mềm mại của Mục Vũ Phi, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng ấm áp. Giờ phút này Mục Vũ Phi rốt cục phát hiện ra, kỳ thực hạnh phúc chính là chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần có thể cho nhau sự chờ đợi, đó chính là hạnh phúc.

Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Khi đó gặp được em là có biết bao nhiêu khó khăn. Mỗi ngày anh đều dùng hết mưu kế để nghĩ cách xuất hiện ở trước mặt em. Nếu sớm biết được rằng em đã ôm loại ý nghĩ này thì anh liền không làm khó mình như vậy, trực tiếp nói cho em biết là anh thích em thì tuyệt quá rồi! Tội gì mà phải lãng phí nhiều thời gian để bắt em phải quẹo vào Hội sinh viên như vậy. Lại còn phải bảo với Phương Gián ám chỉ cho mấy người bọn em phòng ngủ của anh, để cho em đi đến lung lạc anh. Bây giờ suy nghĩ một chút thấy mình có chút ngốc nghếch. Em chính là loại người đúng tiêu chuẩn cứng mềm đều ăn tất. Nếu như anh đứng ở trước mặt em nói với em rằng: 'Cô gái nhỏ à, anh rất thích em, chúng ta kết hôn đi thôi', phỏng chừng lúc ấy em nhất định sẽ lao vào trong ngực của anh cho mà xem."

Mục Vũ Phi gật đầu cười cười. Cô cũng nghĩ tới có loại khả năng này. Tuy rằng trong lòng cô không muốn thừa nhận bản thân mình đã bị tước vũ khí đầu hàng. Nhưng mà Mục Vũ Phi vừa nghĩ tới sự cường thế của Vũ Thiên như vậy, cô liền sẽ không tự giác mà đỏ mặt lên. Cho nên cô cũng không có gì cần phải thẹn thùng, không đủ kiên đĩnh thì sẽ không đủ kiên đĩnh, hiện tại hai người bọn họ liền đã là người của nhau rồi, sẽ không có ai chê cười đối với cô.