Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 210: Ngoại truyện 3.2: Đàn ông chiến đấu đối kháng với phụ nữ (phần 3)




Ảnh tử đứng ở bên giường phòng thuê, nhìn thoáng qua rèm cửa sổ vẻ ghét bỏ, liền đi tới bên người các cô, dùng sức vỗ một cái lên cái bàn ngắt lời các cô đang tranh cãi. Ảnh tử vẻ mặt không hề thay đổi nói: "Bọn họ đã đến đây rồi, phía dưới ít nhất có tới hai mươi người đấy, xem ra ở đây có đoàn đoàn bao vây rồi. Mấy người tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi!"

Mục Vũ Phi nhanh chóng lủi đến bên cửa sổ vạch màn ra xem, liền nhìn thấy Vũ Thiên mang người đến đang đứng ở dưới lầu. Anh còn nhàn nhã hướng về phía cô phất phất tay. Mục Vũ Phi nhanh chóng ngồi xổm người xuống, sắc mặt âm trầm nói: "Hiện tại chúng ta đã không còn đường để chạy rồi, biện pháp duy nhất chính là từng người tự chiến đấu thôi, nếu còn có mệnh tướng cách nhìn, chúng ta lại nhàn nhã nói chuyện việc nhà đi!"

Lời này nói lời mở đầu không có lời đáp sau, nghe xong Tư Tư cùng Doãn Tiểu Nhu đều là một hồi mờ mịt. Ngay tại các cô thần kinh còn chưa kịp phản ứng lại, Mục Vũ Phi đã liền xông ra ngoài đi trước làm gương. Tư Tư thấy thân hình nhanh nhẹn của cô, không khỏi thầm mắng một tiếng "vứt bỏ chiến hữu", rồi sau cũng lỗ mãng cùng Doãn Tiểu Nhu cướp đường chạy như điên!

Doãn Tiểu Nhu quả thực liền phải chảy nước mắt rồi. Hai cái người này quả thật cũng quá không đáng tin nữa rồi. Cô nhìn lại đến ngay Ảnh tử cũng đều không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, trái tim của cô đều vỡ thành mảnh vụn! Không đợi Doãn Tiểu Nhu thoát khỏi dòng suy nghĩ, tỉnh táo lại, Viên Kỳ Chí đã đen mặt xuất hiện tại cửa rồi.

"Anh, anh, anh đừng có tới đây, anh mà còn đi qua đây nữa, em liền cắn lưỡi tự sát đấy!"



Doãn Tiểu Nhu nói xong cũng nghĩ muốn đánh cho mình một trận. Nói câu gù không nói, lại nói ra cái câu gì vậy chứ! Thật rất không có cốt khí! Viên Kỳ Chí ngồi ở trên ghế so pha, thẳng tắp nhìn Doãn Tiểu Nhu nói: "Cắn đi, anh nhìn em xem sao!"

Doãn Tiểu Nhu lệ rơi rồi.

Chiến thuật của Tư Tư kỳ thực cũng không có gì khác biệt với Doãn Tiểu Nhu lắm. Chỉ có điều là, cô đang đứng ở trên đỉnh thiên thai lấy chết uy hiếp đối với Lục tử. Lục tử thân hình nhanh đến vô pháp thuyết phục, trực tiếp liền đến bên cạnh rồi túm lấy Tư Tư, vắt người cô nằm ở tại trên vai. Dùng lời của anh mà nói chính là, đêm còn dài mà, chúng ta có sổ sách, chậm rãi rồi tính!

Mục Vũ Phi có thể nói là trái ngược với các cô gái kia, sự bỏ trốn của cô liền tương đối thê thảm. Âu Văn Phú tựa như một con chó có khứu giác xuất chúng vậy, có thể nhanh chóng truy kích được bóng dáng của Mục Vũ Phi, cuối cùng Mục Vũ Phi liền bị dồn đến trong toilet của nữ!

"A, em gái à, chiêu này không tệ lắm nhỉ!" Âu Văn Phú đứng ở ngoài cửa càng không ngừng nói trêu chọc.

Mục Vũ Phi quẫn bách không thôi, lại ngạnh cổ kêu lên: "Anh cầm tinh con chó hả? Cũng là anh đã nói anh yêu tôi đấy? Truy bắt con gái nhà người ta thì cũng không thể nóng lòng như thế chứ, nếu không sẽ bị chán ghét!"

Âu Văn Phú cười ha ha, nói: "Em gái à, em cho là liền các em có thể dùng công nghệ cao sao? Em không biết rằng, các em trải qua trên đường như thế nào đều có camera theo dõi hết, mà ở trong hội sở thì cũng có rất nhiều loại đồ chơi như thế này đó?"

Mục Vũ Phi răng đau rồi! Cô thực không nghĩ tới Vũ Thiên lại có thể vận dụng trận trượng lớn như vậy để đuổi bắt các cô, khổ như thế chứ? Làm gì bây giờ đây!



Không quá bao lâu Vũ Thiên liền đi tới ngoài cửa, anh liếc mắt ra hiệu đối Âu Văn Phú. Âu Văn Phú liền rời đi.

"Em ra ngoài đi." Vũ Thiên bình tĩnh nói.

Mục Vũ Phi vuốt vuốt trai tim bé nhỏ đang run rẩy của bản thân mình, run run rẩy rẩy cách cánh cửa, nói vọng ra: "Cái gì kia, kỳ thực thì oan oan tương báo đến bao giờ nữa đây! Ngài là đại nhân có đại lượng, đừng so đo! Lại nói không phải là anh cảm thấy tụi em chiến thắng cho nên không bỏ qua được thể diện có phải hay không? Yên tâm đi, tụi em sẽ không nói ra đâu!"

Sắc mặt của Vũ Thiên càng tối sầm lại thêm ba phần. Anh nắm chặt nắm tay lại nói: "Mục Vũ Phi, em đi ra ngoài ngay, đừng ép anh phải đi vào."

Lời nói của của Vũ Thiên còn chưa nói hết câu, Mục Vũ Phi liền kéo cửa mở ra rồi vọt ra ngoài, hơn nữa còn chạy như bay, nhào đến trong lòng Vũ Thiên, giống như một con chó nhỏ chui vào trong lòng anh vậy.

"Ông xã à, em đã sai lầm rồi, cũng không dám như vậy nữa!" Mục Vũ Phi dùng mặt cọ cọ vào cái cằm của anh vẻ đáng thương tội nghiệp. Có trời đất làm chứng, kỳ thực nội tâm của cô đều đang chảy máu đây. Tuy rằng thủ đoạn của Mục Vũ Phi cao, nhưng mà phải chống lại Vũ Thiên, loại người nhân loại thì còn gặp rất nhiều khó khăn! Cho nên cô quyết đoán giả ý cầu hòa, chờ về sau có cơ hội thì sẽ sửa trị anh!

Vũ Thiên đối với những trò này của Mục Vũ Phi quả thực đều hiểu biết thấu đáo như chính bản thân anh vậy. Anh như thế nào lại không biết Mục Vũ Phi đây chỉ là hư tình giả ý? Vũ Thiên mỉm cười hỏi: "Bà xã à, em có biết bình thường anh đối đãi với loại người nghĩ một đằng nói một nẻo giống như em bây giờ, sẽ như thế nào hay không?"

Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên cười mà tóc gáy dựng chổng ngược hết cả lên, lập tức cả người liền cứng ngăc lại, mạnh mẽ lắc đầu liên tục.

Vũ Thiên sắc mặt trầm xuống, dữ dằn cười nói: "Bình thường anh đều sẽ chọn cách treo lên rồi đánh!"