Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 204: Cao hứng chúng ta liền chơi mạt chược




Cuộc đời của ông cụ Mục cũng gần như đã sắp kết thúc rồi. Từ sau khi Mục Vũ Phi ra đi thi ông cụ lại càng trở nên già nua và suy tư. Thời điểm tuổi còn trẻ ông đã luôn phấn đấu vì quốc gia, vào tuổi trung niên ông phấn đấu vì gia tộc. Khi đã lớn tuổi rồi, rốt cục ông đã hiểu rõ ràng hơn một điều, ông hẳn là phải phấn đấu vì con trai con gái mình rồi. Bất kể là sản nghiệp của nhà họ Vũ hay là nhà họ Mục, cho dù có phát triển bồng bột thì cũng chỉ có thể là dệt hoa trên gấm. Mà điều này dẫn tới việc nhau đi tới hao phí quá nhiều tâm huyết của mọi người trong gia tộc. Bọn họ đã mất đi nhiều lắm rồi, nhưng thứ lấy được lại chỉ là một thân hư danh. Mục Vũ Phi chính là người đầu tiên dám phản kháng lại, cũng không phải là không có đạo lý. Điều này còn chứng tỏ phương thức mà Mục Vũ Phi đã được giáo dục từ nhỏ. Nhà họ Mục không thiếu con trai, cho nên Mục Vũ Phi là tiểu công chúa duy nhất được rất nhiều người ký thác sự hi vọng. Mọi người trong gia tộc đều hi vọng cô có thể bù lại những khuyết điểm của bọn họ, có thể trải qua những ngày tự do tự tại. Thế nhưng mà Vũ Thiên lại giống như là một biến số vậy, đã cưỡng chế cải biến hi vọng của bọn họ, cải biến cuộc sống của Mục Vũ Phi.

Một đứa con ở trong một đại gia tộc đều sẽ chọn hy sinh vì lợi ích của gia tộc mình. Thế nhưng mà cho tới bây giờ Mục Vũ Phi lại chưa từng bao giờ có sự tiếp xúc như thế này. Sự thông minh của cô, tài trí của cô chỉ thích hợp ở một vị trí rất cao để khống chế một sản nghiệp của gia tộc mình. Mà Mục Vũ Phi căn bản là không có ý tưởng hy sinh, cho nên khi cô bị yêu cầu phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, phải chịu bị người khác gây thương tổn đối với bản thân mình, thì cô nổi giận rồi !

Sự phản kháng của Mục Vũ Phi trở thành một cái chong chóng đo chiều gió, cải cách hai gia đình. Khiến cho hai gia đình hiểu được, mỗi người cũng sẽ không ai cam tâm tình nguyện trả giá cho địa vị gia tộc. Bọn họ đều thừa nhận, đã có rất nhiều người phải chịu sự thống khổ và đau xót rồi. Các người già trong nhà cũng đã nhận ra, Mục Vũ Phi sẽ không phải là người thứ nhất, cũng sẽ không thể là một người cuối cùng. Nhìn bọn nhỏ trong lòng phải chịu uất ức như vậy, bọn họ cũng không cảm thấy thoải mái gì. Cho nên, hiện tại bọn họ chỉ hy vọng bọn nhỏ có thể được hạnh phúc.



Chuyện thân thể Vũ Thiên không tốt ra sao, người trong hai nhà Vũ, Mục, đều biết rất rõ. Ông cụ Mục không hy vọng Vũ Thiên tuổi còn trẻ mà ra đi sớm như thế. Như vậy Mục Vũ Phi nhất định sẽ hỏng mất. Cô đã phải chịu khổ lâu lắm rồi, thật vất vả mới có thể có cơ hội được hạnh phúc. Mọi người đều hi vọng Mục Vũ Phi có thể được hạnh phúc dài lâu, cho nên ông cụ Mục mới hé lời nhắc nhở như vậy.

Vũ Thiên không phải là không biết tâm tư của ông cụ Mục. Thế nhưng mà anh cảm thấy hiện tại đã có thể an tâm ở cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc rồi, cũng còn tốt hơn là ngay cả hạnh phúc còn chưa được hưởng thụ thì đã liền âm dương cách biệt. Ý nghĩ của Vũ Thiên chính chỉ là đơn giản như vậy, anh chỉ hy vọng có thể sử dụng sinh mệnh hữu hạn của mình để được ở bên cạnh Mục Vũ Phi, cho mãi đến khi sinh mệnh của anh đi đến tận cùng mới thôi.

Người một nhà bởi vì sự trở về của Mục Vũ Phi nên vừa khóc vừa cười. Bọn họ đã thật lâu rồi không có được sự cao hứng như vậy, cho nên đương nhiên là muốn được thoải mái chúc mừng một phen. Vũ Thiên bị cánh đàn ông trong nhà lôi kéo chơi mạt chược. Cha Mục còn nói rõ không cho phép Vũ Thiên được nhường nhịn, phải xuất ra thực lực của mình để chống lại bọn họ. Ông cụ Mục tâm tình cũng rất tốt, liền thu thập lại sổ sách cá nhân gia nhập cuộc chiến.

Vũ Thiên đùa bỡn cỗ bài mạt chược trong tay, nói vẻ hơi có chút hơi gì đó ưu thương: "Đối thủ của cháu ở đây, một người là ông nội, một người là cha vợ, một người là anh vợ như vậy, nếu thắng thật sự chính là sợ mọi người không đồng ý cho phép con được ra khỏi cửa chính của nhà họ Mục mất, chỉ muốn giữ con ở lại đây mãi thôi."



Mục Vũ Lam hứ lên một tiếng, nói vẻ tức giận: "Cậu đó, cái tên tiểu tử thúi này, còn chưa có thắng mà đã liền cho là người nhà họ Mục chúng ta là người xấu chơi như vậy hay sao, hả? Bắt đầu bắt đầu, hôm nay tôi muốn rửa sạch sỉ nhục trước kia, thắng cậu tè ra quần!"

Mục Vũ Phi cùng với mẹ Mục và Hải Linh ở trong phòng khách nhàn nhã nói chuyện việc nhà. Mục Vũ Phi nghe ý tứ của Mục Vũ Lam hình như là bị ức hiếp đã lâu rồi, liền nhìn sang mẹ của mình, vẻ không hiểu lắm.

Mẹ Mục thở dài một hơi nói: "Con đi vắng vài năm nay, Vũ Thiên không có việc gì cũng sẽ mang theo đứa nhỏ đến đây thăm hỏi chúng ta. Khi đó thân thể của nó đã không được tốt lắm rồi. Nhà chúng ta cũng không tiện hỏi, ba của con đã nghĩ ra biện pháp dùng mạt chược để thử thách Vũ Thiên. Sau này vậy mà lại thực sự hiệu quả, thời điểm tâm tình của nó hậm hực thì sẽ để cho ông nội thắng, thời điểm tâm tình táo bạo sẽ để cho ba con thắng. Đến bây giờ chúng ta đều chưa từng thấy bộ dạng thời điểm tâm tình của Vũ Thiên khi thoải mái như thế nào."