Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 196-2: Cám ơn anh đã luôn luôn yêu em! 2




Vũ Thiên nhẹ nhàng ôm lấy người của Mục Vũ Phi, nói một câu cường thế: "Nếu dựa theo tính cách trước kia của em, em sẽ nói cho anh biết, cho dù anh biết được tuổi thọ của mình không còn được bao lâu nữa, anh cũng vậy, sẽ cột em vào bên cạnh anh. Rồi sau đó, sau khi anh chết, cũng phải khiến cho em phải ở vậy, làm quả phụ, cả đời đều không cho tái giá!"

Mục Vũ Phi nói tỏ vẻ thẹn thùng: "Em đã là người của anh rồi, anh cần phải nhớ được những gì mà anh đã nói."

Vũ Thiên nở nụ cười, đây mới chính là vợ của anh. Người phụ nữ anh đã chờ đợi từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, người phụ nữ anh đã yêu sâu đậm. ★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆



Quân tẩu, kỳ thực là một việc cực kỳ khổ sở. Mục Vũ Phi đã khắc sâu được cảm nhận này. Trong nhà trọ phần lớn đều là những người phụ nữ không có công việc gì, bọn họ mỗi ngày thời điểm nhàn hạ hính là lôi kéo nhau ra để tranh luận, nhưng lại chia làm các nhóm thế lực nhỏ. Nông thôn không thích thành thị, thành thị khinh thường nông thôn, vị trí cao là không đáng để ở chung cùng với vị trí thấp, vị trí thấp cũng lười nịnh bợ đối với vị trí cao. . . Mục Vũ Phi liền bị những kiểu như vậy của bọn họ làm cho đau đầu rồi. Vị trí của cô thật thật xấu hổ, tuổi còn trẻ mà đã có hai đứa con rồi, lại còn là vị trí thành thị cao hơn thành thị. Hơn nữa Vũ Thiên quyền cao chức trọng, nên nhóm chị dâu khi tiếp xúc đối với cô đều đỏ mắt lẫn ghen tị. Thỉnh thoảng lại nói những lời nói có chút không đau không ngứa cho Mục Vũ Phi nghe, cũng làm cho cô cảm thấy rất là buồn bực.

Bất quá những lính thủ hạ của Vũ Thiên thì lại thật sự rất yêu thích Mục Vũ Phi. Trong đó còn có một số người là ở trong một đám tiểu thái tử, từ hai năm trước đã trải qua sự huấn luyện của Vũ Thiên ở quân khu thành phố D. Bọn họ đến được thành phố A này, xem như đã thấy có thể diện rồi, đối với Vũ Thiên lại càng trở nên kính trọng và ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng khi nhàn hạ bọn họ cũng tới nhà trọ để trêu chọc đứa nhỏ, đi đến để ăn chực một bữa cơm. Bọn họ thật sự rất thích tay nghề của Mục Vũ Phi. Hơn nữa chuyện hai năm trước cô đã đánh bại thủ đoạn của Lâm Uyển, thực tế cũng đã dạy cho bọn họ vài chiêu, khiến cho bọn họ ở căn cứ có danh xưng là đám người đánh nhau không khuôn phép nhất và âm hiểm nhất.

"Chị dâu, đã nhiều năm như vậy chúng tôi không gặp ngài, ngài trưởng thành lại càng trở nên kiều diễm hơn rồi ! Đây là một câu nói mà bọn họ thường xuyên nói ra nhất. Mục Vũ Phi cực kỳ hưởng thụ, bất quá mỗi khi Vũ Thiên nghe qua, về sau đều sẽ tẩn cho bọn họ một chút. Vũ Thiên hận nhất ngay cả khi có người khen ngợi vợ anh, tuy rằng anh cũng thừa nhận vợ của mình rất xinh đẹp rất kiều diễm. Thế nhưng mà, nghe được lời khen này từ trong miệng người khác, thì anh lại cảm thấy nó cứ kỳ quái như thế nào ấy !

Mục Vũ Phi còn đắc ý dương dương nói với anh: "Nhìn xem, nhìn xem! Ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như tuyết! Tất cả mọi người đều nhìn thấy dung mạo như hoa như ngọc của em vẫn như ngày trước, không hề thay đổi!"

Tất cả đều yêu như vậy sao. Sắc mặt Vũ Thiên chợt trầm xuống, ánh mắt nhíu lại. Mục Vũ Phi lập tức liền nói lấy lòng anh: "Bất quá ánh mắt của bọn họ vẫn không thể bằng ánh mắt sáng lóe của ngài rồi. Ngài chính là từ khi em còn mặc tã thì đã liền phát hiện ra em mỹ nhân từ trong trứng rồi !"

"Em thế này là khen anh hay sao, hửm?" Vũ Thiên nhéo mặt Mục Vũ Phi âm trầm hỏi.

Mục Vũ Phi liều mạng cứu lấy cái mặt của mình, còn không ngừng nháy mắt đối với bảo bối. Hai đứa trẻ liền hiểu ý, lập tức chạy tới lập tức nói những lời ngôn từ chính nghĩa: "Trẻ con không nghe lời cần phải được giáo dục, hãy nhéo mặt thành bánh bao đi! Ba ba mời ngài tiếp tục!"

Mục Vũ Phi lệ rơi đầy mặt rồi. Đây thực sự là con ngoan của cô hay sao!, thời điểm nên khôn khéo thì sự khôn khéo của bọn chúng giống như là loại hồ ly (con cáo) vậy; thời điểm không nên khôn khéo thì khôn khéo như một người mù vậy!

Vũ Thiên cũng không nỡ nhéo gương mặt của Mục Vũ Phi trở thành một chiếc bánh bao. Anh dùng bàn tay xoa từng điểm từng điểm trên mặt cô nói: "Sắp mừng năm mới rồi."

Bối Bối xùy lên một tiếng, chỉ vào Mục Vũ Phi nói: "Mẹ sợ về nhà sẽ bị người trong nhà mắng, nên mới đến tìm ba ba!"

Vũ Thiên nhíu mày. Ý tứ lời nói của con trai chính là cô đến đây không phải là vì anh? Mà là vì, sợ về nhà liền bị mắng?

Mục Vũ Phi đổ mồ hôi lạnh rồi. Cô nói như tự giễu bản thân: "Kỳ thực thì đúng là như vậy. . . Ừm, em tới đây nguyên nhân phần lớn là bởi vì anh! Éc. . . còn phần nhỏ là vì sợ bị mắng. . ."

Vũ Thiên đau đầu xoa huyệt Thái Dương. Tại sao anh lại có thể đã quên, điều này được chứ. Người vợ này của ânh, từ trước đến nay luôn luôn có kiểu là “vô sự bất đăng tam bảo điện” (*). Cho dù là anh nghĩ muốn có Mục Vũ Phi ở bên cạnh, nếu không phải là có công việc gì cần đến anh, căn bản Mục Vũ Phi cũng sẽ không tới nơi căn cứ này. Vũ Thiên cảm giác mình thật sự là thứ hai rồi.

(*) Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến trước cửa tam bảo. Ý nói làm việc gì cũng có mục đích.