Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 166: Thiếu




Hứa Khiết từ nhỏ chính là đã được ông nội nuôi nấng theo kiểu bé trai. Cho nên về tính cách của cô mà nói, bị thiên về phần nam tính nhiều hơn một chút. Thời điểm lần đầu tiên Lãnh Phong đến cắm chốt ở đó, Hứa Khiết liền đã phát hiện ra rồi. Cô vốn là muốn cho Lãnh Phong một chút giáo huấn, thế nhưng mà khi nhìn thấy anh chính là mỗi ngày đều đến đó lặng yên cắm chốt, rồi sau liền rời đi, suốt một tuần nay đều là như thế, khiến cho Hứa Khiết không khỏi có chút cảm động. Hứa Khiết đã trưởng thành như vậy rồi, nhưng vẫn còn chưa từng có chàng trai nào theo đuổi. Hứa Khiết cũng không biết làm như thế nào cho tốt, đành chỉ có thể mỗi ngày trang điểm xinh đẹp đi qua ở trước mặt anh, hi vọng Lãnh Phong có thể nhìn thấy mình rõ hơn một ít. Nhưng mà hôm nay Lãnh Phong lại mang theo Mục Vũ Phi đến, cho nên đã làm cho Hứa Khiết hiểu lầm. Nhưng mà sau khi được nghe Mục Vũ Phi giải thích, Hứa Khiết vẫn khó có thể áp chế được tình cảm vui sướng trong nội tâm.

Lãnh Phong nghe lời thổ lộ của Hứa Khiết, khóe miệng liền như bị rút gân. Anh đến đó cắm chốt thì không sai, nhưng mà anh ngồi đó không phải để chờ Hứa Khiết. Cô nương này tại sao lại cứ muốn hiểu lầm sâu như vậy?

Vũ Thiên nhìn Hứa Khiết cũng có chút đau đầu. Bà xã nhà anh đi đánh nhau, quay đầu liền mang chị gái của đối tượng đánh nhau trở về nhà. Đây là một sự kiện đáng xấu hổ đến cỡ nào.

"Lãnh Phong, đưa Hứa nhị tiểu thư về nhà đi." Vũ Thiên nói căn dặn.

Lãnh Phong trợn trừng mắt, lặng yên đứng dậy đi tới bên người Hứa Khiết.

Hứa Khiết thấy Lãnh Phong vững bước tới gần, nhất thời bị hơi thở tràn đầy hương vị nam tính của Lãnh Phong, đầu óc lập tức có chút thấy bị choáng váng. Hứa Khiết nhìn thấy gương mặt cương nghị của Lãnh Phong, con ngươi đen nhánh, có chút ngượng ngùng hỏi: "Chúng ta cũng sắp sửa ở chung một chỗ rồi, có phải coi như là đang hẹn hò với nhau hay không?"

Mục Vũ Phi nghiêng mặt cười trộm. Xem ra nhị tiểu thư nhà họ Hứa thật sự không có lấy một chút kinh nghiệm nào đối với tình yêu nam nữ. Nhìn thế nào cũng vẫn thấy không thuận mắt.

Đợi cho người không liên quan đều đã đi sạch rồi, Vũ Thiên mới ngồi xuống ở bên người Mục Vũ Phi, có chút buồn rầu hỏi: "Hai người tụi em theo dõi ở đó lâu như vậy, thế nào liền gặp phải thế thân như vậy?"

Thời điểm Mục Vũ Phi đang đánh người liền phát hiện ra hình thể "Hứa Phàm" có vẻ không đúng lắm rồi. Lúc này lại nghe Vũ Thiên nói, Mục Vũ Phi mới hoàn toàn xác định. Thì ra Hứa Phàm vậy mà lại làm được như thế, biết có người sẽ tính kế với mình, anh ta thế mà lại dùng tốt cái chiêu thế thân! Mục Vũ Phi cười lạnh, xem ra Hứa Phàm thật thích chơi dùa, vậy thì sao cô lại không chơi đùa cùng với anh một trận cho ra trò nhỉ?

★☆★☆★☆

Hứa Khiết trở lại đến nhà ông cụ Hứa thì lúc đó cũng đã khá muộn. Điều khiến cho cô kinh ngạc chính là, Hứa Phàm thế nhưng lại bình yên vô sự đang ở đó đánh cờ cùng với ông nội. Nghĩ nghĩ một lúc, Hứa Khiết liền hiểu ra vì sao lại như thế này, không khỏi nói một câu châm chọc: "Thật là làm khó cho cậu rồi nhỉ! Đã lớn như vậy, giờ đột nhiên liền học được cái trò tâm kế. Sợ đầu sợ đuôi thật cũng hao tâm tốn sức đi?"

Hứa Phàm cười nhìn người chị gái của mình, không có ý biện giải, nhưng mà ông cụ Hứa lại có chút mất hứng, quát: "Đều là người một nhà cả, làm gì mà phải châm chọc khiêu khích như vậy?"

Hứa Khiết sờ sờ cằm của mình, hừ lạnh một tiếng: "Người một nhà? Ông nội à, lời này nói có phải là nghe rất khôi hài thật buồn cười hay không vậy? Em Ba có thích hợp với vị trí này hay không, so với bất cứ ai khác, ngài đều rõ ràng mà! Ngài còn cố tình muốn rét lạnh với người nhà để mà nâng đỡ cho nó. Nó không hiểu chuyện, chẳng lẽ ông nội cũng vẫn cứ dung túng cho nó hay sao?"

"Hỗn xược nào!" Ông cụ Hứa đập mạnh tay vào chiếc ghế gỗ gụ, bị Hứa Khiết chọc tức liền ho lên mãnh liệt.

"Hỗn xược sao?" Vẻ mặt của Hứa Khiết không chút thay đổi, nhìn lại ông cụ Hứa và Hứa Phàm, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Cho dù em Ba có làm như thế nào, ông cũng đều không coi là hỗn xược. Trong khi cháu đây chỉ có nói mấy câu mà thôi, vậy mà đã chính là hỗn xược rồi sao? Nhà chúng ta có bốn đứa trẻ, nhưng không có một người nào, không có một ai là thành tài cả. Chỉ riêng có anh Cả và em Tư coi như là có giao hảo cùng với nhà họ Vũ. Thế nhưng mà so sánh tài năng của hai anh em cùng với Vũ Thiên, sợ là trong lòng ông nội ngài còn biết ràng hơn cả nhà chúng ta ấy chứ? Cùng giằng co với bọn họ, chúng ta cũng không có một chút quả ngon nào được ăn! Vậy mà ngài còn cố tình dung túng cho em Ba, ngài là muốn ép cả nhà họ Hứa chúng ta đến con đường tuyệt lộ nưa hay sao?"