Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 153-2: Phụ bản mới của cuộc khai hoang 2




Hai cánh tay mang nặng nỗi bi thương, Mục Vũ Phi nhẹ nhàng xóa bỏ tài khoản chơi của mình! Trước khi đi cô còn muốn nói cho nhóm mấy người Tư Tư hãy ẩn nấp một thời gian, bằng không, sẽ không ai biết được đến khi nào thì Sát Thần liền nổi bão!

Những thứ gì đó ở trong phòng đều được Mục Vũ Phi gói ghém mang đến biệt thự của Vũ Thiên. Kỳ thực mới đầu Vũ Thiên cũng không đồng ý. Cái đống rách nát trong nhà kia muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cần gì cứ phải làm như là vật báu cần phải lưu trữ trong nhà như thế kia chứ? Nhưng khi Mục Vũ Phi đưa ra một tập giấy đầy những nét vẽ nguệch ngoạc khó coi cho Vũ Thiên, nói đây là do bọn nhỏ vẽ đấy, bọn trẻ chính là đang vẽ người cha trong lòng bọn chúng, thì Vũ Thiên ngầm đồng ý rồi. Hóa ra, ở trong lòng bọn nhỏ, ba ba của bọn trẻ khi đó chính là Siêu Nhân Điện Quang Ultramal. Vũ Thiên rốt cuộc là đã phân biệt được và nhận ra chính là một loại mắt người có to như con nhặng xanh.

Mục Vũ Phi vọt vào trong cửa nhà rồi, định sẽ lên mạng. Thế nhưng không đợi cô kịp mở máy vi tính ra, thì đã thấy Vũ Thiên đi giày Tây sắp bước ra khỏi cửa. Ngày hôm nay kiểu cách ăn mặc của Vũ Thiên đặc biệt đẹp trai, đẹp trai đến nỗi làm cho người ta không thể dời mắt được.

"Anh đi đâu vậy?" Mục Vũ Phi hỏi vẻ hồ nghi.

"Ngày hôm naylớp của Vũ Ngôn mở cuộc họp phụ huynh. Mẹ phải trông nom hai đứa nhỏ, ông nội lại bị bệnh phong thấp như thế. Hạo Dân và Dư Mẫn cũng đã trở về đến thành phố H để tiếp tục công việc rồi." Vũ Thiên trả lời vẻ bất đắc dĩ.

Việc làm đều phải là xuất phát từ tâm. Từ khi Mục Vũ Phi trở về, hai đứa trẻ liền ở lại trong nhà cũ của nhà họ Vũ này. Bởi vì bọn họ lo lắng chuyện của Lâm Bình Sinh vẫn còn chưa được giải quyết ổn thỏa, sẽ mang đến nguy hiểm cho bọn nhỏ. Vì thế, mẹ Vũ luôn luôn chăm sóc hai đứa nhỏ không thể thoát thân ra được. Mục Vũ Phi thở dài, mình cô rảnh rỗi thành quen. Mẹ chồng cô dù sao còn phải quản lí sự nghiệp của gia tộc, hơn nữa việc cham sóc hai đứa nhỏ khẳng định là mệt mỏi không thể chịu được.

Mục Vũ Phi kiên trì muốn đi tham gia cuộc họp phụ huynh cùng với Vũ Thiên. Mặc dù hai người bọn họ ăn mặc rất bình thường, nhưng mà chiếc xe được lái đến lại đã bán đứng thân phận của bọn họ. Chiếc xe mà Vũ Thiên lái đến chính là chiếc xe Ferrari mở mui, treo giấy phép chính là của quân khu. Xe này có để ở nơi đâu cũng đều dễ nhìn thấy không lẫn được. Mục Vũ Phi che mặt nhéo vào nơi thịt ở bên hông của Vũ Thiên, mắng mỏ vẻ oán hận: "Cho dù là anh có nghĩ muốn tỏ vẻ ra oai cho đứa nhỏ, thì cũng không thể bày ra cái vẻ phô trương như vậy chứ, mắc cở chết người đi được !"

Vũ Thiên nhìn thấy một loạt những chiếc xe phổ thông thì đầu cũng thấy đau nhức không dứt, Anh tuy đã là một người cha rồi, thế nhưng mà con của anh cũng mới chỉ có ba tuổi, đi họp phụ huynh cho đứa nhỏ tám tuổi thế này, quả thực loại chuyện này đã vượt biên độ quá lớn rồi . . .

"Thôi, coi như là một phụ bản mới của cuộc khai hoang là được." Vũ Thiên nói vẻ ngượng ngùng.

Mục Vũ Phi nhìn ra chung quanh, đều là những người đã ba mươi tuổi cả, người phụ nữ kia, rồi người phụ nữ kia nữa, cô nói vẻ có chút buồn bực: "Hai người chúng ta tuổi đều mới ở cấp độ hơn hai mươi (20 tuổi) mà thôi, muốn làm bản sao của loại cấp độ ba mươi (30 tuổi) này khó khăn quá!"

“Vậy thì em làm bảo mẫu đi! (Nghề bảo mẫu trong trò chơi - phụ trách công việc tăng máu) Còn anh, anh sẽ là DPS (Photoshop – Người chịu trách nhiệm về sản lượng hỏa lực của giết quái vật trong trò chơi)."

"Thôi dẹp đi, em cũng làm DPS là được rồi?"

Tuy rằng ý kiến của hai người không thống nhất được với nhau, nhưng mà sau khi đi đến phòng học thì đều ngồi rất nghiêm chỉnh. Đến ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám thở. Loại họp phụ huynh thế này chính là một chuyện nhàm chán nhất. Ít nhất thì cũng phải đến một, hai tiếng đồng hồ. Lâu hơn thì phải đến vài giờ. Hơn nữa, giáo viên của Vũ Ngôn lại là một người cực kỳ có trách nhiệm đối với từng học sinh của mình. Việc tiến hành đánh giá, đầy đủ đối với từng học sinh trong cuộc họp phụ huynh phải mất đến 4 tiếng rưỡi đồng hồ. Mục Vũ Phi ngồi lâu, mông đau đến mức phải nhe răng. Cô nhìn nhìn Vũ Thiên vẫn ngồi lù lù bất động, trong lòng không khỏi bội phục. Quả nhiên là tham gia quân ngũ, giữ một tư thế lâu như vậy mà cũng không hề kêu mệt mỏi. Chỉ có điều là, ánh mắt thì có vẻ rời rạc, như đang tính toán chuyện gì xảy ra?

Đến khi giáo viên nói đến Vũ Ngôn, biểu dương cậu bé học tập nổi trội xuất sắc, thể năng vượt xa người thường, là trò giỏi trong lớp học, thì mọi ánh mắt của các tộc trưởng ở chung quanh đều quăng đến vẻ cực kỳ hâm mộ không thôi. Mục Vũ Phi đè lại một luồng đắc ý mạnh mẽ, khiêm tốn gật gật đầu đối với mọi người xung quanh. Chỉ có Vũ Thiên ánh mắt nhíu lại, nhìn vị giáo viên trên bục giảng thập phần không hiểu. Từ trong miệng của vị giáo viên kia đều là những từ ngữ khen ngợi, nhưng lại không có đề cập một chút nào đến vấn đề phẩm hạn đạo đức của đứa nhỏ.

Sau khi cuộc họp phụ huynh chấm dứt, mọi người lôi kéo Mục Vũ Phi muốn cô nói cho họ biết cách giáo dục trẻ nhỏ. Cũng may Mục Vũ Phi cũng đã làm mẹ, việc nói lên những điều này đều giống như hạ bút thành văn cả, khiến cho mọi người đều nhất mực sửng sốt ngỡ ngàng. Vũ Thiên thì trực tiếp tìm đến giáo viên chủ nhiệm lớp của Vũ Ngôn, nói thẳng hỏi xem Vũ Ngôn đến cùng còn có vấn đề gì không.

Giáo viên chủ nhiệm lớp là một người phụ nữ đã qua tuổi bốn mươi. Vừa mới bắt đầu nhìn thấy Mục Vũ Phi cùng Vũ Thiên đến đây, đối với người trẻ tuổi như vậy liền biết ngay bọn họ không phải là cha mẹ của Vũ Ngôn. Thế nhưng mà thời điểm này Vũ Thiên lại biểu hiện ra tâm tư còn quan tâm triệt để hơn so với các bậc cha mẹ kia, thì cô liền không giấu diếm gì nữa rồi