Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 124: Đứa nhỏ bị chịu nhục




Khóe miệng Mục Vũ Phi giật giật, loại ác liệt như vậy thực sự đúng là tác phong của Hứa Liêm, cũng không có một chút điệu bộ nào. Cô là một đạo tặc, chỉ dùng có một lưỡi dao nhỏ, vậy mà lại nói cô dùng một đao liền chặt người ta ra thành 18 mảnh? Quả nhiên là Hứa Liêm làm theo lời cô dặn dò lúc trước! Nhất định phải xây dựng được lòng căm thù của người dân và đàn áp hàng ngũ của họ bằng PK!

Trên địa đồ chợt thoáng qua một bóng dáng màu đen, Mục Vũ Phi còn chưa kịp nhìn thấy rõ hình thù, liền đã thấy nhân vật của chính mình bị ngã xuống đất không dậy nổi. Chỉ có đồ sát được trước 10 người trong bảng PK thì trên hệ thống mới có thông báo. Mục Vũ Phi cho tới bây giờ không cũng chưa tham gia thi đấu PK trên lôi đài, ngay cả xếp hạng cũng đều không có. Cô mở ra tư liệu của hắc y nhân kia để xem một chút. Ở trên đó cư nhiên rõ ràng đánh dấu: " Mộ Trầm - Hồng Hoang đệ nhất Sát Thần" !

Mục Vũ Phi nhìn hắn không thể giải thích được. Cô biết người này, hắn là số một trong danh sách PK, tuy rằng trang bị của hắn không phải thuộc loại hàng đầu, nhưng hành vi của hắn thực kinh người gặp người giết người, gặp phật giết phật. Quả đúng là một Sát Thần không hơn không kém! Nếu nói khu Chu Tước có hai người nổi bật cực kỳ mạnh mẽ, ngoài Mục Vũ Phi cô cùng với người có tên Mộ Trầm kia là cùng một loại, bởi vì bọn họ đều có được lượng người hâm mộ kinh người là nữ tương đương với nhau!

Mục Vũ Phi bị Mộ Trầm giết cũng chỉ có thể cam chịu xúi quẩy mà thôi. Hàng này gặp người liền giết, căn bản là không cần biết đối phương là ai. Chờ đến khi thi thể của cô biến mất, biểu hiện logout, thì Mộ Trầm vẫn đứng ở nơi cô biến mất như cũ. Thật lâu sau, Lăng Linh Phong lúc này bắt đầu được phục sinh, hắn nói lời cảm ơn đối với Mộ Trầm, nhưng chợt có một ánh hàn quang chợt lóe lên, Lăng Linh Phong lại ngã xuống.

Hệ thống thông báo: Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước đổ ở trên bờ cát. Mộ Trầm chỉ một đao đã chặt Lăng Linh Phong thành 18 mảnh, từng mảnh từng mảnh, thật kinh người!

Những người Giáp Ất Bính Đinh đứng vây xem ở hai bên đường nhanh chóng thoát đi khỏi hiện trường phát hiện án. Chỉ sợ rằng Sát Thần kia trong một lúc nào đó tâm tình khó chịu, hắn sẽ chặt ngay cả nhóm thì nguy.

******************

Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối mặc chiếc váy in hoa nhỏ mà hồng nhạt, chơi đào cát xây chiến lũy ở trong công viên của tiểu khu. Bọn trẻ ở gần đó đều không thích chơi đùa cùng với Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối. Mặc dù cả hai bé đều là những bé gái xinh xắn bụ bẫm đáng yêu, nhưng mà đánh nhau với mọi người thì quá tàn nhẫn, khi bị ức hiếp lên người mình, thì đến một chút cũng không hề lưu tình. Tất cả các trẻ con ở đó đều rất sợ Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối. Mà Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối cũng không có tâm tư nào mà nghĩ đến chuyện đến gần với người khác. Hai bé hãy còn đang bận đùa vui vẻ.

Cố Bối Bối bĩu bĩu môi hướng về phía Cố Bảo Bảo. Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người phụ nữ sống ở đơn nguyên số 2 của tiểu khu đang nổi giận đùng đùng đi tới phía hai bé. Mẹ đã từng nói với hai bé rằng, người đàn bà kia tên là Lý Tiểu Thi.

Lý Tiểu Thi mang theo bên mình chiếc thùng rác, lục ra một chiếc bẩn thỉu dơ dáy, sau đó liền chửi ầm lên: "Hai đứa chúng mày, đồ ranh con kia, vậy mà lại dám chơi trò quái đản ở trên đầu bà đây. Có phải là chúng mày đã chán sống nghiêm chỉnh rồi hay không hả?"

Lời nói của Lý Tiểu Thi kia cực kỳ khó nghe. Hai đứa trẻ bị chửi trợn mắt há hốc mồm. Đến ngay cả người đi đường cũng không nén nhịn được mà ào ào ghé mắt nhìn. Không hiểu thế nào mà hai đứa trẻ nhìn như thiên sứ kia lại đã chọc phải người phụ nữ này.

Cố Bảo Bảo xiết chặt nắm tay nhìn người phụ nữ kia, giọng điệu vẻ không tốt hỏi: "Kẻ quê mùa kia, bà nói ai vậy?"

Lý Tiểu Thi cực kỳ tức giận, liền vung tay ném chiếc giày kia lên trên người Cố Bảo Bảo. Chiếc giày đập vào trên người Cố Bảo Bảo rồi sau đó rơi xuống đất. Lúc này trên chiếc váy hồng nhạt của Cố Bảo Bảo liền được in lên một cái dấu giày, do chiếc giày bẩn thỉu dơ dáy kia hôn lên...

Hai đứa trẻ đều tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, uất ức nhưng không chịu rơi lệ. Người qua đường nhìn thấy vậy liền không đành lòng, ào ào chỉ trích Lý Tiểu Thi không nên bắt nạt trẻ em như vậy.

"Như thế nào? Tôi đây muốn dạy dỗ, giáo dục hai cái đứa nhỏ con hoang không nhà không người quản lý này đấy, các người e ngại chuyện gì?" Lý Tiểu Thi kiêu ngạo kêu la.

"Bà mới là đứa nhỏ con hoang! Cả nhà bà đều là đứa nhỏ con hoang!" Cố Bảo Bảo tức tối hét lớn, làm bộ muốn tiến lên liều mạng với Lý Tiểu Thi. Lý Tiểu Thi nhìn Cố Bảo Bảo xông tới phía mình, liền giơ tay lên vung một cái tát lên trên mặt Cố Bảo Bảo, hất văng Cố Bảo Bảo bay thật xa. Cố Bối Bối kêu lên sợ hãi liền chạy đến bên cạnh anh trai mình, xoa xoa gương mặt sưng đỏ của anh trai, kêu khóc không thôi.

Vũ Thiên đứng ở bên cạnh hai đứa trẻ nhíu mày. Ngày hôm nay anh có việc đi ngang qua nơi đây, tâm tình không tốt nên mới nghĩ muốn xuống xe đi bộ một chuyến, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.