Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 121-2: Ngẩn ngơ




Mục Vũ Phi nhìn đứa nhỏ vẻ không hiểu, nhưng từ trong tròng mắt lại có nước mắt chảy ra, nhưng Mục Vũ Phi cũng không tự biết. Cô há to mồm, tuy nhiên lại không thể phát ra được một chút âm thanh nào. Mục Vũ Phi có chút sốt ruột, nắm giữ lấy bả vai của Cố Tiểu Khê, miệng phát ra tiếng "Hu hu" vô nghĩa, lắc lắc đầu.

"Phi Phi, không sao đâu, không sao đâu!." Cố Tiểu Khê nói trấn an Mục Vũ Phi, "Đứa nhỏ không có việc gì đâu, nhưng mà chị phảiphải ăn nhiều cơm, vận động nhiều hơn nữa, chị có hiểu không?"

Mục Vũ Phi cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật gật đầu, rồi sau đó lại quay đầu lại ngơ ngác nhìn hai đứa nhỏ đang nằm ở trong lồng ấp giữ nhiệt. Đứa nhỏ có dấu hiệu thở dài nhiều, mỗi khi đứa nhỏ thở dài, Mục Vũ Phi liền không tự chủ mà rơi lệ. Còn khi đứa nhỏ vùng vẫy tay chân, Mục Vũ Phi lại sẽ không tiếng động liền cười rộ lên.

Cố Tiểu Khê nhìn bộ dáng ngây ngốc của Mục Vũ Phi, nước mắt liền chảy xuống. Vì sao các cô lại không thể được hạnh phúc đây? Chỉ là muốn được ở bên nhau cùng với người mình yêu, nhưng tại sao lại không thể được như vậy?

Từ ngày hôm đó về sau, Mục Vũ Phi nghe lời chịu khó ăn cơm lạ thường. Mỗi lần cô đều sẽ ăn cho đến khi cái bụng căng phồng thì mới chịu ngừng. Ăn cơm xong rồi thì Mục Vũ Phi đi sẽ vòng quanh bàn trà trước giường bệnh hết một vòng, lại đến một vòng khác. Cố Tiểu Khê cũng không ngăn cản, chính là không ngừng dỗ dành cho Mục Vũ Phi ăn uống gì đó, giúp cho tăng mạnh sức khỏe, khôi phục tráng kiện.

Lương Ngọc Tường đã từng đến bệnh viện thăm các cô một lần. Khi đó Mục Vũ Phi vẫn còn đang đi vòng quanh bàn trà, đi một mực không ngừng nghỉ. Còn Cố Tiểu Khê thì ngồi ở trên ghế cắt gọt nhiều loại hoa quả khác nhau. Hai người phụ nữ này tuy rằng đang làm hai chuyện khác nhau, thế nhưng lại cùng nhau phớt lờ, không nhìn đến Lương Ngọc Tường. Bỗng nhiên, Mục Vũ Phi đi đến trước mặt Cố Tiểu Khê, yên lặng nhìn cô. Cố Tiểu Khê nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, biết là đã đến thời gian đi thăm đứa nhỏ, liền đỡ cô Mục Vũ Phi đi tới cửa. Các cô đã định ra một ước định rồi, mỗi lúc trời tối, lúc này đều sẽ phải mau chân đi đến thăm hai cậu nhóc kia, xem có phải là đã lớn thêm một chút rồi hay không, bé nào sẽ mở to đôi con ngươi đen nhánh nhìn quanh bốn phía.

Lương Ngọc Tường bị các cô không để ý hồi lâu, liền đưa tay ra định bắt lấy cánh tay của Cố Tiểu Khê. Nhưng, cũng không ngờ Mục Vũ Phi lại đã trước một bước, ngăn trở bàn tay của Lương Ngọc Tường, đôi môi môi mỏng mấp máy, gắt gao nhìn sang Lương Ngọc Tường.

"Không có chuyện gì đâu, Phi Phi! Chị cứ đi đến thăm đứa nhỏ trước đi, em nhất định sẽ đi tìm chị, có được hay không?" Cố Tiểu Khê nhẹ giọng an ủi Mục Vũ Phi lúc này cả người đều vô cùng căng thẳng. Mục Vũ Phi dùng ánh mắt tràn ngập sự địch ý trừng mắt với Lương Ngọc Tường, lại rối rắm nhìn sang Cố Tiểu Khê.

Cố Tiểu Khê gật gật đầu đối với Mục Vũ Phi, mỉm cười một chút với cô. Mục Vũ Phi trù trừ một chút, sau đó liền cẩn thận bước đi, mỗi một bước đi còn quay đầu lại nhìn ba lần.

"Đã thành dạng ngu ngốc như thế rồi, vậy mà vẫn còn ôm sự địch ý lớn như vậy đối với tôi." Lương Ngọc Tường nhìn theo bóng lưng của Mục Vũ Phi biến mất, hừ lạnh một tiếng.

Cố Tiểu Khê cũng không lên tiếng, chính là cúi đầu thu mi lại, đứng mặt đối mặt với Lương Ngọc Tường. Lương Ngọc Tường thấy bộ dáng trầm mặc này của Cố Tiểu Khê liền nổi cơn thịnh nộ. Anh ta đột nhiên bắt lấy cánh tay của Cố Tiểu Khê nghiến răng nghiến lợi, nói: "Cô đối xử với cô ta tốt như vậy, có phải là cảm thấy chờ đến khi cô ta trở lại nhà họ Vũ thì có thể cứu cô ra sao?"

Cố Tiểu Khê ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi trong trẻo lạnh lẽo kia không mang theo một chút tình cảm nào. Cố Tiểu Khê liền phì cười nói: "Thiếu chủ nói đùa, tôi vẫn còn nhớ rõ thân phận của mình lắm. Trừ phi ngài cảm thấy đã trả thù đủ đối với tôi rồi, ngoài ra tôi sẽ không chủ động rời đi đâu hết."

Lương Ngọc Tường nhíu mày nhìn Cố Tiểu Khê, lại càng cảm thấy Cố Tiểu Khê bây giờ có điểm giống Mục Vũ Phi, nhất là thời điểm răng bén lưỡi nhọn, thì lại càng là giống đủ mười phần.

Lương Ngọc Tường cười lạnh một tiếng, nói: "Loại ý nghĩ này của cô tốt lắm, tôi cứ nghĩ rằng, cô đã quên mất thân phận của mình rồi cơ đấy!"

Cố Tiểu Khê rũ mắt xuống, nói gằn từng chữ : "Ân tình của thiếu chủ đối với tôi, suốt đời này tôi không bao giờ quên!"

Cố Tiểu Khê vẫn còn đang hận mình sao? Lương Ngọc Tường nheo lại con mắt, khóe môi chậm rãi cong lên. Như vậy thân phận của bọn họ liền ngang nhau rồi, hận đối phương, yêu đối phương. Bất quá anh ta là do hận mà sinh yêu, còn Cố Tiểu Khê thì lại là vì có yêu nên mới có hận.

"Thiếu chủ nếu như không có việc gì nữa, tôi liền đi trước để xem Phi Phi thế nào rồi." Cố Tiểu Khê khom người, lưng chào, rồi lập tức rời đi. Lương Ngọc Tường cũng không có ngăn cản cô gái lại, chính là âm lãnh nhìn theo bóng dáng rời đi của cô.