Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 117-2: Bị nhốt 2




Cố Tiểu Khê toét miệng ra cười, trên mặt cô nở một nụ cười, nhưng nhìn lại rất xấu xí. Cố Tiểu Khê rất muốn sờ lên bụng Mục Vũ Phi một chút, nhưng mà bàn tay vừa mới đưa ra thì lại ý vị rụt tay trở về. Mục Vũ Phi mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của Cố Tiểu Khê, đặt lên trên bụng của mình, an ủi nói: "Không có việc gì, đứa nhỏ thật biết điều, sẽ không đá em đâu."

Nước mắt của Cố Tiểu Khê bỗng chốc liền chảy xuống. Cô khóc nức nở, khóc đến không thành tiếng. Nước mắt chảy một chút thấm ướt chiếc váy dài trắng noãn mà cô đang mặc. Mục Vũ Phi biết mấy năm nay nhất định Cố Tiểu Khê đã phải chịu rất nhiều khổ sở. Cô đau lòng nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Khê, không ngừng trấn an cô gái trẻ.

Cánh cửa phòng lại được đẩy mạnh ra một cái. Một người đàn ông cấp tốc đi đến trước giường, một cái tát vũng tới làm cho Cố Tiểu Khê bị ngã nhào xuống đất. Cố Tiểu Khê nhìn bộ dáng thịnh nộ kia của người đàn ông, liền hoảng sợ xê dịch người về hướng góc tường, ôm lấy gương mặt của mình, không dám bật khóc nức nở.

"Cút đi!" Người đàn ông dữ dội quát.

Mục Vũ Phi thấy Cố Tiểu Khê chạy trối chết, nhắm hai mắt lại, đầy xót xa. Cô luôn luôn không từng quên, thời điểm lần đầu cô và Cố Tiểu Khê gặp nhau, lần ấy Cố Tiểu Khê bị cô chế nhạo mặt mũi liền đỏ bừng lên ngượng ngùng. Quả thật đúng là một bộ dáng thanh thuần xinh đẹp. Khi đó các cô e là cũng chưa từng nghĩ tới, vận mệnh của hai người các cô đến giờ đây lại trở nên không chịu được như thế này.

Người đàn ông kia chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra là một soái ca con lai. Chỉ có điều là, con mắt trái của anh ta bị khép chặt, trên mí mắt còn có một vết sẹo dài nhìn rất dữ tợn và đáng sợ. Càng khiến cho anh ta có vẻ là không hợp với tình người.

"Anh trói buộc tôi ở nơi này, lý do là vì sao vậy, Lương Ngọc Tường?"

Thấy Mục Vũ Phi hỏi thẳng như vậy, Lương Ngọc Tường di chuyển cái ghế đến ngồi ở bên cạnh giường của cô, mặt không thay đổi, nói: "Tôi có việc cần cầu tới nhà họ Vũ, đương nhiên là muốn trói buộc cô tới đây rồi."

Mục Vũ Phi phì cười ra thành tiếng, "Anh lại đi tìm một cái cớ rách nát đến như vậy mà cũng nghe được hay sao?"

"Nếu như tôi nói, bởi vì em trai của tôi, tôi đã thiếu nhà họ Vũ một cái tình, tôi trói buộc cô đến nơi này là vì muốn bảo vệ cho cô, có được hay không ?" Lương Ngọc Tường lạnh lùng hỏi.

"Lấy cái cớ này thì coi như cũng không tệ! Bất quá nhìn điệu bộ này của anh, sợ là còn muốn cầm tù tôi ở đây hồi lâu đấy nhỉ! Anh nói xem, tôi có nên tin hay là không tin anh đây?" Mục Vũ Phi cười lạnh hỏi lại.

"Thật không trách được Vũ Thiên lại đã lựa chọn cô. Cô ngược lại lại chính là một người phụ nữ có ý tứ, " Lương Ngọc Tường vô cùng hứng thú đánh giá Mục Vũ Phi, "Đầu tiên, tôi quả thật là có ý nghĩ trả lại cô vì món nợ nhân tình với nhà họ Vũ. Hơn nữa cô còn cần phải được trợ giúp ổn định sức khỏe… Tiếp theo đó, lại có người đã ra một giá tiền thật cao, muốn biết được tin tức của cô. Một việc nhất cử lưỡng tiện như vậy, vì sao tôi lại không làm nhỉ?"

Người giật dây làm chuyện như vậy, đúng là một kẻ xấu xa ở phía sau màn. Mục Vũ Phi bật lên cười ha ha. Hóa ra, Mục Vũ Phi cô lại vẫn có giá trị thật cao như vậy nữa kia đấy! Cười đủ rồi, Mục Vũ Phi rũ mắt xuống, chậm rãi hỏi: "Như vậy, xin hỏi Lương thiếu gia có thể để cho đứa con của tôi được sinh hạ ra an toàn đấy chứ?"

Nói đến đứa nhỏ, Lương Ngọc Tường hiển nhiên là phiền chán. Anh ta cào cào mái tóc của mình, nói: "Tôi sẽ không động đến đứa nhỏ của cô."

Mục Vũ Phi gật gật đầu, được một tấc lại muốn tiến lên thêm một thước, nói: "Một khi đã như vậy, anh hãy để cho Cố Tiểu Khê đi theo giúp đỡ tôi đi. Ở nơi này quá lạnh lạnh lẽo, cô đơn. Chung quy là tôi muốn có người bên cạnh để nói chuyện với tôi."

"Cô ta không xứng đáng." Lương Ngọc Tường xiết chặt lông mày.

Mục Vũ Phi nhíu mày nhìn Lương Ngọc Tường, sau đó quay đầu đi không nói thêm nữa. Đối với việc Mục Vũ Phi không nói năng chống đối lại như vậy, Lương Ngọc Tường lại thấy tâm loạn như ma. Đối với việc chung đụng và đối xử với phụ nữ, Lương Ngọc Tường đến một cái gật đầu cũng đều không thông hiểu. Một cái hay hai cái, đối với anh ta đều coi như không nhìn thấy, luôn có thể dễ dàng trêu chọc lửa giận của anh ta.

" Cố Tiểu Khê rất gầy. Nếu như không chăm sóc cô ấy không tốt, thì về sau cô ấy liền sẽ có không thể sanh được con nữa đâu." Mục Vũ Phi hừ lạnh. nói.

"Chuyện của tôi thế nào, còn chưa đến lượt cô quan tâm tới đâu. Cô vẫn nên chăm sóc cho bản thân mình thật tốt đí là được! Dứt lời, Lương Ngọc Tường phiền chán sập cửa lại, bỏ đi ra ngoài.