Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 112: Hai bên không còn thiếu nợ nhau




Phương Gián xiết chặt hàng lông mày. Anh không phải không thừa nhận Mục Vũ Phi nói rất đúng. Bởi vì chính mẹ của anh đã nói cho anh biết, anh cũng không nên có lòng nghi ngờ qua mức.

Mục Vũ Phi nở nụ cười tự giễu, "Nếu như nói theo kiểu của Thượng Duyên, tôi chính là người khiến cho người ta phải hận. Ở vị trí này, sợ là tôi có làm bất cứ chuyện gì cũng đều là sai đi? Tôi luôn luôn căn dặn Liệt Dương phái người coi chừng Phương Lệ, cũng là vì sợ trong lòng cô ấy nghĩ luẩn quẩn. Nhưng mà tôi nghe nói, sau này Phương Lệ đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng rồi, vẫn đang tiếp tục yêu đương với một chàng trai trẻ sạch sẽ đơn thuần rồi."

"Em muốn nói là việc Phương Lệ đâm đầu xuống hồ không phải bởi vì em sao?" Phương Gián kinh ngạc kêu lên.

Mục Vũ Phi lắc lắc đầu nói: "Không, đúng là bởi vì tôi. Có người muốn mượn tay anh để chịu hãm hại tôi, cho nên mới chọc giận anh, động đến em gái của anh chính là một cách làm hữu hiệu nhất. Chẳng qua là do người của Liệt Dương đãkịp thời cứu Phương Lệ, đưa đến nơi bệnh viện tốt nhất, cuối cùng cũng đã lôi được người từ tử môn quan trở về."

Phương Gián có chút kinh ngạc hỏi lại: "Em nói em gái của tôi không có việc gì sao?"

Mục Vũ Phi lại lắc lắc đầu nói: "Không phải, não bộ của Phương Lệ đã phải chịu một cú va chạm mạnh mẽ, bên trong xoang đầu có máu tụ chèn ép dây thần kinh, tạm thời đã bị mất ký ức. Dì Trương cùng chàng trai trẻ kia vẫn luôn luôn một tấc cũng không rời chăm sóc cho cô ấy."

Khi hai người đang nói chuyện, dì Trương cũng đã trở lại rồi. Dì Trương nhìn thấy Mục Vũ Phi ngồi ở trên ghế so pha thì kinh hãi, chiếc phích nước nóng đang cầm trong tay liền rơi xuống ở trên mặt đất.

Mục Vũ Phi đứng dậy đi tới giúp dì Trương thu thập mảnh vỡ trên đất, đỡ dì Trương lên ngồi ở trên ghế so pha.

"Gần đây trạng thái của Phương Lệ đã tốt hơn thêm được một chút rồi chứ?" Mục Vũ Phi hỏi.

Dì Trương không dám nhìn Phương Gián, chỉ có thể lo sợ bất an nói với Mục Vũ Phi: "Gần đây bệnh tình của Phương Lệ đã tốt hơn nhiều rồi, đã có thể dần dần có thể nhớ lại được một ít chuyện."

Phương Gián nhìn người mẹ của mình, vẻ có chút khó tin. Hiện tại anh đã sáng tỏ đầy đủ mọi chuyện rồi. Trong chuyện này, anh đã bị người ta lợi dụng cực kỳ triệt để. Người nọ thậm chí thông qua việc mua được mẹ đẻ của anh đến lừa gạt bản thân anh. Mà người mẹ ngu dốt kia của anh, chẳng lẽ cũng không hiểu được rằng, dựa vào nhà họ Vũ dốc sức một chút thì ưu việt sẽ đến càng nhiều hay sao?

Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, nói với Phương Gián: "Món nợ của tôi với gia đình anh, cũng đã rõ ràng rồi. Tổi để lại cho anh một ít cổ phần công ty của Công ty trò chơi của tôi. Anh đến nơi đó gặp Hứa Liêm, bảo với anh ấy rằng cấp bồi thường cho nhà họ Phương đi. Anh sau đó liền ở nhà hầu hạ người mẹ của mình là được rồi."

Dì Trương nghe thấy Mục Vũ Phi nói như vậy, có chút hoảng sợ hỏi: "Phi Phi, cháu nói vậy là có ý tứ gì? Nhà họ Vũ đã không còn cần con trai của tôi nữa rồi hay sao? Vậy con trai của dì về sau làm sao bây giờ?"

Mục Vũ Phi quay đầu đi không nói gì. Hiện tại ngay bản thân cô, chính mình còn ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là, còn muốn cô mưu lợi vì Phương Gián thế nào nữa đây? Phương Gián kéo mạnh cánh tay của mẹ mình, nghiến răng nghiến lợi, nói như chất vấn: "Vậy đến cùng, mẹ đã thu nhận từ người khác bao nhiêu ưu việt rồi, hả? Mẹ có biết làm mẹ đã làm liên lụy tới tiền đồ của con, chỉ vì muốn báo thù cho Phương Lệ hay không?"

Dì Trương ngu ngơ nhìn con trai của mình đang nổi giận. Nhưng mà cho dù có ngu dốt thì bà cũng hiểu, bởi vì những việc làm của bà mà con trai của bà mà nhà họ Vũ đã từ bỏ tín nhiệm đối với của anh! Phương Gián đã không còn cần thiết nữa!

"Phi Phi! Dì Trương biết sai rồi, cháu nhất định phải vì Phương Gián mà nói tốt hơn cho nó đi, cháu không thể bởi vì dì mà lại hủy đi con người của nó như vậy!" Dì Trương cầm lấy tay áo của Mục Vũ Phi, đau khổ cầu khẩn.

Mục Vũ Phi tách tay của dì Trương ra, kiên nhẫn giải thích nói: "Dì Trương, việc bây giờ mà cháu có thể làm, thì cháu đều đã làm hết cả rồi. Nhưng mà cháu thật sự đã không có biện pháp nào rồi. Dì Trương thấy biểu cảm buồn bã của Mục Vũ Phi, biết sự tình đã không thể nào còn quay trở về được nữa rồi. Hơn nữa căn cứ vào biểu tình của Mục Vũ Phi là đã là hiểu hết mọi chuyện rồi. Bà biết từ nhỏ Mục Vũ Phi chính là đứa nhỏ thiện lương, ăn mềm không ăn cứng! Cho dù lại hận một người, nhưng mà chỉ cần người kia có khó khăn cúi đầu xuống, cô sẽ không hề giữ lại toàn lực tương trợ nữa. Lúc này cho dù ngay cả cô muốn nói không có cách nào, vậy thì thật là không có đường sống vẹn toàn rồi.

Dì Trương thất hồn lạc phách ngã ngồi xuống dưới đất, nhìn con của mình cùng với Mục Vũ Phi vẻ đầy bất lực.