Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 109-2: Muốn dùng Ly miêu tráo thái tử phải không?




"Giữa nam và nữ, người phụ nữ vốn luôn phải chịu thiệt! Anh làm gì mà phải khí thế bức người như vậy chứ?" Xuân Nguyệt trợn mắt nhìn.

"Em. . . Em sẽ phải chịu trách nhiệm đối với anh!"

Nói xong Âu Văn Phú liền trực tiếp muốn tát vào cái miệng của mình. Anh vốn là muốn nói câu "Em thật đáng chết" kia! Thế nhưng mà chả biết nói năng thế nào, câu nói vừa đến bên miệng liền biến thành một câu nói khác như vậy ? Anh vốn là không nghĩ muốn nói câu này với cô! Xuân Nguyệt cả kinh, nhìn biểu tình ăn năn kia của anh, cô chợt có ý nghĩ lầm anh là một thiếu niên ngây thơ, đã bị bản thân mình làm cho bị hư hỏng. Xuân Nguyệt cũng hối hận không ngừng, suy tư nửa ngày mới ấp úng nói: "Chuyện này. . . tôi fc chịu trách nhiệm với anh như thế nào đây. . . Cũng đã cho anh tiền rồi. . ."

Âu Văn Phú thấy Xuân Nguyệt thật sự cho rằng cô đã làm cho bản thân mình nát bét rồi, trong mắt chớp lóe lên một tia sáng tính kế với Xuân Nguyệt. Anh bụm mặt ngồi thụp người xuống, nói vẻ thống khổ không sao chịu nổi: "Anh vốn nghĩ là muốn tặng thân thể của anh cho người mà anh yêu nhất. . . Nhưng mà em lại làm tổn thương đến anh như vậy… Anh bất kể thế nào, em sẽ phải chịu trách nhiệm đối với anh!"

Xuân Nguyệt thấy hai vai của Âu Văn Phú lay động như vậy, cảm thấy cực kỳ hối hận bản thân mình đã phạm một chuyện cầm thú như vậy, vội vã vỗ vỗ vào vai Âu Văn Phú, chỉ trời thề thốt rằng, cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm đối với anh đến cùng! Ai dám không cho cô chịu trách nhiệm đối với anh, cô sẽ cho người đó biết tay!

Hai bờ vai của Âu Văn Phú càng lay động lợi hại hơn nữa. Anh phải rất là khó khăn mới nén nhịn được tiếng cười của mình. Tốt lắm, tốt lắm, cuộc sống sau này, hãy xem xem, anh sẽ ép buộc cô nhóc này như thế nào này!

****************

Vũ Thiên hạ lệnh cấm túc đối với Mục Vũ Phi. Anh nói là cho dù phong ba có nổi lên như thế nào, cũng không cho phép cô được đi đến bất cứ nơi nào. Mục Vũ Phi cũng nghĩ sẽ thực hiện đúng như vậy, thế nhưng mà ông cụ Vũ lại gọi điện thoại cho Mục Vũ Phi, giọng điệu không tốt, bảo rằng cô phải lập tức chạy về nhà họ Vũ. Mục Vũ Phi híp mắt suy nghĩ kỹ nửa ngày, chọn thời cơ này quả thực là quá thuận tiện rồi. Cố tình đuổi Vũ Thiên đi làm nhiệm vụ không có mặt ở nhà, không thể không nói, việc tính kế này cực kỳ toàn diện. Mục Vũ Phi không có cách nào làm trái lời của ông cụ Vũ được, đành phải bảo Phương Gián lái xe đưa cô trở về.

Nhà họ Vũ trên dưới đều tề tựu ở cùng một chỗ. Trừ bỏ chị dâu thứ tư và Vũ Hạo Dân không có mặt ở đó, những người khác đều đã đến đông đủ. Mọi người nhìn thấy Mục Vũ Phi đến, liền thần sắc buồn bã không rõ. Mẹ Vũ ở đó nhìn Mục Vũ Phi cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Quỳ xuống!" Ông cụ Vũ giận dữ hét lên.

Mục Vũ Phi rũ mắt, đỡ bụng lập tức quỳ xuống.

"Mày, cái đồ chó má ăn cây táo, rào cây sung này! Mày đã được gả tiến vào nhà họ Vũ rồi, thực không ngờ rằng còn đi trộm người? May vọng tưởng muốn dùng ly miêu tráo thái tử hay sao? Bản lãnh của mày cũng giỏi lắm!" Vũ Phượng Kiều cầm lấy một xấp hình ném vào ở trên người cô. Mục Vũ Phi nhặt mấy tấm hình lên, nhìn nhìn, đều là ảnh chụp khi cô đang ở bệnh viện. Trong ảnh, Phương Gián thừa dịp khi bản thân cô đang ngủ liền hôn trộm cô.

Trong lòng Mục Vũ Phi thấy cả kinh. Chuyện này đúng thật là cô vẫn chưa chú ý tới, sợ là Phương Gián đã hạ thuốc đối với cô rồi! Bác sĩ đã dặn dò cô rất kỹ, cho dù thế nào, cô thân là phụ nữ đang có thai không được phép dùng thuốc! Bây giờ cũng không biết liệu có gì ảnh hưởng đối với đứa nhỏ hay không?

Ngay tại thời điểm Mục Vũ Phi còn đang xuất thần, Vũ Phượng Kiều liền vung một cái tát lên trên mặt của Mục Vũ Phi, nhất thời khiến cho khóe miệng của Mục Vũ Phi tràn đầy máu. Phương Gián tức thời lao đến quỳ rạp xuống bên người Mục Vũ Phi, trong miệng càng không ngừng xin khoan dung cho Mục Vũ Phi.

"Ông cụ Vũ, Phi Phi đang có mang, không nên để cô ấy quỳ lâu như vậy! Ông nên suy nghĩ vì đứa nhỏ đi ạ!" Phương Gián cúi đầu xuống cực kỳ thấp, làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt của anh.

"Hừ, mày lại dám gọi thân mật như vậy nữa sao!" Vũ Phượng Kiều hừ lạnh, "Mày và Mục Vũ Phi yêu đương vụng trộm, còn nghĩ muốn vụng trộm bỏ con của mình vào nhà họ Vũ, để chiếm gia sản nhà họ Vũ p không?"

Phương Gián mạnh ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ không thôi. Thế nhưng lại không nói ra đến nửa câu. Ông cụ Vũ nhìn thấy thế, thần sắc càng thêm tối tăm, liền lạnh mặt hỏi Mục Vũ Phi: "Phi Phi, chuyện thế nào, cháu nói đi?"

Mục Vũ Phi quét mắt nhìn người nhà họ Vũ ở xung quanh. Chỉ có một hai người là có vẻ mặt không giống nhau, con lại tất cả những người khác đều là những thành phần có chút giống như là đang xem kịch vui vậy. Mục Vũ Phi nói vẻ đầy châm chọc: "Ông nội không phải là đã định tội của cháu rồi đó sao? Còn muốn cháu nói cái gì nữa đây?"