Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 100: Anh tin em, hay là tin cô ta




Tiểu Mập Mạp vốn là đang nhàm chán cùng cực, lúc này mắt sắc liền phát hiện thấy Mục Vũ Phi. Cu cậu liền hét lên hoan hô một tiếng "Thím ơi" sau đó liền chạy vội tới. Thân thể nho nhỏ của cu cậu vừa đứng lại, Mục Vũ Phi liền vươn tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cu cậu, trầm giọng nói: "Cục cưng bây giờ ghét bỏ thím bị biến dạng rồi, cho nên cũng không chịu gọi là mỹ nữ nữa, đúng không?"

Tiểu Mập Mạp nước mắt lưng tròng, lựa chọn nói lời nói thật: "Vâng, chờ đến khi thím đã sinh xong em bé rồi, trở lại xinh đẹp như trước, cháu lại gọi thím như vậy!"

Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi đi xuống lầu, vội vã đứng dậy đi đến nghênh đón cô, ôm lấy hông của Mục Vũ Phi, đỡ cô ngồi xuống ở trên ghế so pha. Mục Vũ Phi nhớ được vừa rồi Khang Từ rõ ràng là ngồi ở bên cạnh người Vũ Thiên, bây giờ ngồi đối diện nên có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của cô ta có một chút biến hóa vi diệu. Nhìn thấy thế, ánh mắt của cô càng thêm thâm trầm.

"Phi Phi, đây là một người bạn đã từng cứu mạng anh, đồng thời cũng là cháu gái bạn tốt của ông nội, Khang Từ." Vũ Thiên giới thiệu với Mục Vũ Phi.

"YAA.A.A.., anh quả thật là cưới được mỹ nhân có khác, nhìn anh đắc ý kìa!" Khang Từ cười nhẹ nhàng trêu ghẹo Vũ Thiên.

Mục Vũ Phi khách khí một phen, liền ngồi ở một bên không chen miệng vào. Cô không thấy có chung đề tài.

"Em nói thật, anh vẫn như ngày xưa, quần áo mặc vẫn một nhãn hiệu ấy, chết sống cũng không chịu thay đổi. Anh có phải là người có sở thích đặc biệt hay không vậy? Làm liên lụy đến em cũng đều bị anh dạy hư rồi, suốt nhiều năm qua cũng chưa từng để nhãn hiệu khác vào trong mắt!" Khang Từ tức giận nói chỉ trích Vũ Thiên. Nhìn thấy đối phương bĩu môi, Khang Từ giơ cổ tay lên cười xấu xa, hỏi: "Anh thấy không? Cái nhãn hiệu đồng hồ này chẳng hạn, anh vẫn luôn luôn rất yêu thích nó, đúng không? Thật đáng tiếc vì cái này chỉ có 10 cái thôi, hơn nữa, tất cả đều đã được đặt hàng trước rồi! Được rồi, để em chia cho anh một chiếc này!"

Vũ Thiên lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, thuận theo ý của Khang Từ nói khen ngợi: "Thứ này đúng là chỉ có ở trên trời, nhân gian nay khó mà gặp được vài lần."

Khang Từ thỏa mãn, lấy từ trên thân ra một cái hộp quà tặng, rút từ bên trong ra một chiếc đồng hồ, đưa cho Vũ Thiên.

Mục Vũ Phi vẫn luôn luôn mỉm cười nhìn xem hết thảy. Cô nhìn Vũ Thiên rút chiếc đồng hồ đeo tay kia ra, so sánh đối với cổ tay của mình. Ở dưới sự thúc giục của Khang Từ, anh đeo chiếc đồng hồ kia lên trên cổ tay mình. Đây chính là một cặp đồng hồ tình nhân, cô không nhìn lầm. Nhìn thấy Vũ Thiên đang đeo cái đồng hồ kia, trong một phút, một góc trong trái tim của Mục Vũ Phi liền ầm ầm sụp đổ rồi. Cô thừa nhận, Khang Từ thật là xinh đẹp, là một cô gái đang độ thanh xuân dào dạt, hơn nữa quần áo mặc trên người cũng thuộc loại sang trọng. Đối với Mục Vũ Phi, người thuộc chủng loại đã từng mua hàng ở đủ loại quầy hàng mà nói, thực sự là một sự trái ngược hoàn toàn. Hơn nữa Khang Từ còn cứu Vũ Thiên những hai lần, đương nhiên ở nhà họ Vũ sẽ nhận được sự đãi ngộ, hơn nữa cô đối diện với người nhà họ Vũ cũng không điệu bộ, càng có đầy đủ hảo cảm hơn.

Thật trái ngược với bản thân, Mục Vũ Phi cười khổ nhéo nhéo bắp đùi của mình.

"Em bị làm sao vậy?" Vũ Thiên hỏi vẻ thân thiết.

"Em bị tê chân rồi. . ." Mục Vũ Phi nhìn về phía Vũ Thiên nhếch miệng cười cười, nói.

"Sinh con thực là thống khổ!" Khang Từ để lộ ra biểu cảm sợ hãi, "Em về sau này cũng không muốn sinh con đâu! Hay là, tương lai hai người để cho em được làm mẹ nuôi của đứa nhỏ đi?"

Mục Vũ Phi nheo ánh mắt lại. Cái cô gái này, nghĩ ra được thủ đoạn thật tốt quá nhỉ. Ngay tại thời điểm Mục Vũ Phi muốn cự tuyệt, thì Vũ Thiên lại lên tiếng đồng ý. Nếu như nói người ngoài không thể đả kích được cô, như vậy cũng chỉ có Vũ Thiên mới có thể cho cô một kích trí mệnh như vậy, cô đã sai lầm rồi. Mục Vũ Phi thất thần kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng cũng đã hồi thần trở lại. May mắn Tiểu Mập Mạp đã kịp thời đã đến hóa giải sự lúng túng này của cô.

"Thím à, mẹ gọi thím đi sang bên kia có đồ ăn ngon!" Tiểu Mập Mạp lôi kéo tay Mục Vũ Phi muốn kéo cô từ trên ghế so pha đứng dậy. Mục Vũ Phi thuận thế đứng dậy, cười cười đối với Khang Từ vẻ áy náy rồi liền vội vàng đi theo.

Khang Từ nhìn theo bóng lưng của Mục Vũ Phi, thấp giọng nói với Vũ Thiên: "Vợ của anh có phải có điều gì đó hiểu lầm hai chúng ta rồi không vậy?"

Vũ Thiên nhíu mày. Theo như hiểu biết của anh đối Mục Vũ Phi, thì đúng là Mục Vũ Phi đã hiểu lầm rồi. Xem ra, hai người bọn họ tất yếu có chuyện cần phải nói với nhau rồi.