Ông Xã Hung Dữ

Chương 3




Giai điệu quen thuộc vang lên, lúc chuông báo thức điện thoại tan tầm vang lên lần thứ nhất, ánh mắt Đường Hiểu Huyên mang theo chút vội vàng.

"Chị sắp tan làm rồi, ngày mai chỉ em làm được không?" Cô nở nụ cười áy náy với người đang nhờ cô giúp đỡ.

"Nhưng hôm nay em phải hoàn thành nó."

Đường Hiểu Huyên không thể từ chối khi nhìn thất ánh mắt đáng thương của cô gái, "Được rồi." Chỉ đành phải dằn lòng nói lại một lần.

Thật may là đang giảng lần thứ hai thì rốt cuộc cô em đồng nghiệp cũng cười rộ lên, dùng loại ánh mắt sùng bái nhìn cô, "Chị Hiểu Huyên thật giỏi, em đã hiểu rồi. Bọn họ ai cũng lười giảng giải cho em hiểu, em phải lén lút đến đây nhờ chị giúp một tay, thật là ngại quá."

"Việc nhỏ thôi mà, chị rất kém cỏi đó em biết không, những chuyện này em sẽ nhanh chóng làm được thôi." Đường Hiểu Huyên bất đắc dĩ trả lời, nếu như cô thật sự đủ thông minh, chắc hẳn sẽ không phạm sai lầm hết lần này đến lần khác đâu. Cô không nhịn được thở dài một hơi khi nghĩ lại sai lầm đã phạm phải vào buổi sáng.

Nhưng cảm xúc không kéo dài được lâu. Khi chuông báo thức điện thoại vang lên lần thứ hai, Đường Hiểu Huyên không còn kịp nói thêm bất kỳ điều gì nữa, đứng phắt dậy từ bàn làm việc, liếc mắt nhìn đồng hồ. Giờ đã là sáu giờ hai mươi phút – thời điểm không thể không rời khỏi văn phòng.

Đường Hiểu Huyên nghĩ đến "tài xế" chở mình về nhà ghét nhất người không có quan niệm về thời gian, trễ năm phút đồng hồ thôi thì đã phải nhìn một khuôn mặt khó chịu, là cô vội muốn chết, tay chân bắt đầu luống cuống dọn dẹp đồ trên bàn.

"Chị thật sự phải về rồi, bye bye." Cô không kịp nói thêm gì nữa, vội vã chào hỏi rồi chạy như bay xuống lầu.

Thật may là khi cô lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét phi xuống lầu dưới thì chiếc xe màu xám bạc kia vẫn còn, chỉ có điều cách xa như vậy mà cô vẫn có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của anh ‘tài xế’ trong xe.

Đường Hiểu Huyên cầm túi xách trong tay, như thể con chuột nhỏ luồn lách qua dòng người, trong miệng không ngừng nói ‘ xin nhường đường’. Toàn bộ tinh thần của cô chỉ đang tập trung về hướng chiếc xed,đ,l,q,đ màu bạc kia, vốn không hề để ý bên trái đang có cô đẩy xe rác tới . . . . .

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên cửa xe mở mạnh ra, một giọng nói đầy từ tính kèm tức giận vang lên, "Đường Hiểu Huyên, em đứng lại đó cho anh!"

Xung quanh là dòng người tan tầm ngùn ngụt, ai nấy đều nói cười ôn ào, nhưng không hiểu sao, không thể giải thích được giọng quát lớn kia lại truyền được đến tai Đường Hiểu Huyên, như một mệnh lệnh đanh thép, lập tức khiến cô dừng ngay tại chỗ, thân thể còn giống như hình ảnh quay chậm nghiêng ngả vài lần.

Đúng lúc Đường Hiểu Huyên dừng lại thì xe chở rác đi qua trước mặt cô. Cô nhìn Đại Gia Hỏa suýt chút nữa tiếp xúc thân mật với mình mà sợ xanh cả mắt, cho đến tận lúc ngồi trên xe cô mới hoàn hồn, vẻ mặt sợ hãi không khác gì một con chuột bạch nhỏ.

Đường Hiểu Huyên quảng túi xách ra ghế sau, cô nói "Cám ơn anh, anh Dục Dương. Nếu không có anh chắc em đã bị đụng rồi."

Bởi vì trong đầu Thiện Dục Dương chỉ toàn về nha đầu này nên đã khiến anh phiền não cả ngày, đã vậy tan sở còn phải làm tài xế. Anh vừa nghe thấy câu này liền quay đầu trừng mắt, tức giận nói: "Đầu em là đầu gỗ à? Không biết quan sát đường đi à!"

Nghĩ đến suýt chút nữa xe chở rác đâm trúng vào cô và cả chuyện mất mặt buổi sáng nay nữa, mặt Thiện Dục Dương càng đen hơn. Anh chỉ chuyên tâm nhìn đường, không thèm quan tâm đến phản ứng của cô.

Nhưng Đường Hiểu Huyên không bị khuất phục, cô đã sớm quen bị đối xử như vậy rồi, trong lòng cũng chẳng có gì không vui. Cô chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Là anh muốn em không được đến trễ nên em mới vội vàng như vậy chứ sao!"

"Vậy cũng phải nhìn đường chứ, em là trẻ con sao? Không biết nhìn đường như thế nào à." Thiện Dục Dương bị cô mạnh miệng vặn lại nên càng tức hơn. Anh không muốn thừa nhận mới vừa thấy cô thiếu chút nữa bị đụng phải mình gấp đến nỗi suýt nữa là tim ngừng đập, thế nhưng vẫn cãi cố, "Anh muốn em nhanh là bởi em luôn lề mề mất thời gian, em muốn kẹt xe cho đến chết à?"

"Rõ ràng chỉ gặp phải kẹt xe có một lần. . . . . ." Mặc dù xui xẻo bị mắng, nhưng sự kinh sợ mới rồi khiến Đường Hiểu Huyên quên hết tất cả những việc phiền lòng, giằng co giải thích như ngày thường.

Ánh mắt Thiện Dục Dương như dao phóng về phía Đường Hiểu Huyên, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ có một lần, nhưng tốn của anh mất một tiếng đó."

Một tiếng đồng hồ anh có thể xem thêm hai tập tài liệu, anh có thể ngủ một giấc thật ngon. Đương nhiên đối với một người ngốc nghếch mà nói, một giờ đồng hồ cũng chỉ là thời gian xem một bộ phim hoạt hình mà thôi.

Đường Hiểu Huyên rất bối rốii. Với tính cách ngày thường của cô, cô sẽ ngụy biện tiếp tập hai, nhưng dưới ánh mắt của Thiện Dục Dương, trong đầu Đường Hiểu Huyên không tự chủ nghĩ đến đêm hôm đó. Thân thể cường tráng gợi cảm của Thiện Dục Dương triền miên cùng cô, ánh mắt mơ màng như là có thể nhìn xuyên thấu linh hồn cô, triền miên không ngừng không nghỉ, mỗi một lần rung động trong cơ thể cô. . . . . .

Những hình ảnh ấy không ngừng tái hiện lại trong đầu Đường Hiểu Huyên khiến mặt cô đột nhiên đỏ lên. Tất cả những cảm giác cô phải quên lại bất ngờ trỗi dậy, làm cho cô không thể tiếp tục đối mặt với Thiện Dục Dương. Cô vô dụng không nói nổi một câu, chỉ có thể giống như cô dâu nhỏ ngồi trên ghế phụ chơi trò ‘nội tâm rối bời’.

Đường Hiểu Huyên co người, rất cẩn thận giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chính cô. Nhưng bộ dạng đó của cô lại khiến Thiện Dục Dương càng không quen, anh nhếch mày, tức giận hỏi cô, "Sao không nói gì? Em đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì." Có người mang theo bộ dạng của cô dâu nhỏ trả lời một cách lý nhí.

"Không có gì! Em nghĩ anh sẽ tin à?" Trong quá khứ, mỗi lần dạy dỗ cô, nha đầu này dù là có lý hay không có lý cũng đều thêm ba phần ồn ào, hôm nay sao lại im lặng như vậy? Còn lâu hiện Dục Dương mới tin! Buổi sáng cô đã rất kỳ quái rồi, chẳng qua là lúc đó đang trong thời gian làm việc nên không tiện hỏi. Bây giờ anh hạ quyết tâm phải hỏi rõ ngọn ngành.

"Thật không có gì mà."

Chân mày Thiện Dục Dương gần như dính chặt vào nhau, "Em đang mắng thầm anh."

Anh dùng giọng điệu trần thuật chứ không phải nghi vấn, điều này làm cho Đường Hiểu Huyên suýt nữa là nhảy dựng lên, "Đâu có?" Buổi sáng cô phạm sai lầm áy náy còn không kịp, sao dám mắng anh.

Thiện Dục Dương liếc xéo cô, thấy cô đã khôi phục trạng thái hoạt bát như thỏ con ngày thường, khóe miệng lơ đãng lộ ra một nụ cười nhưng rất che giấu đi rất nhanh. Anh đưa tay ấn đầu của cô xuống, nghiêm túc nói: "Ngồi đàng hoàng vào cho anh, không được lộn xộn, đụng đầu đau là anh (???)."

Đây coi như là quan tâm đi, mặc dù giọng quan tâm này vô cùng. . . . . . hung dữ, chẳng lẽ không thể dịu dàng một chút à? Đường Hiểu Huyên oán thầm, trong mắt vẫn lộ ra ý cười thỏa mãn.

Thật ra thì cô rất vui, vui vì cô có thể mang dáng vẻ vô tư lự như trước kia. Phương thức trao đổi quen thuộc trước mắt của hai người khiến cô tin chắc mình đã đưa ra quyết định đúng. Chỉ cần quên đi đêm triền miêm ấy, lấy Đường Hiểu Huyên trước kia để đối mặt với anh Dục Dương, tất cả sẽ như chưa bao giờ xảy ra, chỉ cần cố gắng hết sức quên đi, mọi thứ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, không phải ư?

Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên khẽ mỉm cười, mặc dù đáy lòng không nhịn được mà hơi chua xót, nhưng vẫn cố chấp coi như không có. Được! Cứ quyết định như vậy đi, chẳng qua đây chỉ là một giấc mộng thôi, từ nay về sau cô vẫn là Đường Hiểu Huyên của trước kia. Cô duỗi cái lưng mỏi, thở phào một hơi.

Thiện Dục Dương không bết trong lòng của cô gái bên cạnh có biến hóa, chỉ là anh bị tâm trạng của cô ảnh hưởng, cảm giác căng thẳng một ngày nay cũng giảm không ít. Anh nới lỏng cà vạt, mắt lơ đãng nhìn Đường Hiểu Huyên, nguy hiểm nheo lại, giọng trầm thấp: "Đường Hiểu Huyên, em lại không thắt dây an toàn."

Đang nói chuyện, anh liền đánh tay lái dừng ở ven đường. Khi Đường Hiểu Huyên lấy lại được tinh thần thì đã thấy gương mặt đẹp trai lập tức tiến tới trước mặt cô, hơi thở của Thiện Dục Dương bao vây cả người cô, cánh tay khỏe mạnh của anh bao quanh cô, roẹt một tiếng, dây nịt an toàn đã vắt qua người cô.

Chuyện xảy ra chỉ có mấy giây, nhưng đối với Đường Hiểu Huyên mà nói lại dường như biến thành một thước phim quay chậm. Thiện Dục Dương hơi cau mày, mặt anh ở trước mặt cô từ từ rõ ràng rồi cô đọng. Cự ly giữa hai người chỉ có mười cm, chỉ cần cô lấy dũng khí hôn là có thể hôn được miệng anh. Có lẽ người đàn ông này sẽ đẩy ra cô, nhưng cũng có lẽ sẽ giống như anh của đêm hôm ấy – đáp lại nụ hôn này, say sưa triền miên. . . . . . Trong mắt Đường Hiểu Huyên che phủ một tầng sương mù, cô căng thẳng không dám hít sâu, chỉ sợ sẽ phá hỏng một màn này.

Phải làm sao bây giờ? Cười anh ấy ‘lắm chuyện’ hay là cứ im lặng? Cô do dự, quanh miệng Thiện Dục Dương có vài sợ râu, vô cùng gợi cảm, khiến nhịp tim của Đường Hiểu Huyên càng ngày càng tăng.

Đúng lúc cô định lấy hết can đảm ra nói câu gì đó thì Thiện Dục Dương rời đi, gõ đầu cô một cái rồi nói, "Lần sau mà còn quên thắt dây an toàn nữa là anh quăng em xuống xe đó."

"A….." Đường Hiểu Huyên bất ngờ lắc đầu, cố gắng thoát khỏi sự vọng tưởng vừa xong. Giờ cô không thể nói chính xác cảm giác kỳ quái ở đáy lòng là tiếc nuối hay là cái gì.

Trong lòng cô hò hét loạn cả lên, cho nên không chú ý tới sự khác thường trên mặt Thiện Dục Dương. Thiện Dục Dương nắm chặt tay lái, ngồi nghiêm chỉnh nhìn đường phía trước, từ từ lái xe vào dòng xe chạy nhưng tim của anh như thể một dòng nước chảy xiết không thể nào bình tĩnh lại được.

Anh làm sao vậy? Một giây mới vừa xong anh lại có kích động muốn hôn, cho đến lúc này trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh khi nãy: thân thể mềm mại của Đường Hiểu Huyên ma sát theo cánh tay, mùi thơm bao vây lấy anh, đôi môi đầy đặn của cô mềm mại như là một quả anh đào đỏ mọng đang chờ hái dẫn dụ tim của anh, thân thể anh đã chiếm làm của riêng đêm hôm đó lập tức hiện lên cái bóng mơ hồ, rõ ràng chính là khuôn mặt của Đường Hiểu Huyên. . . . . . Thiện Dục Dương bất ngờ siết chặt tay lái, cắt đứt sự liên tưởng của mình.

Anh bị điên rồi, nhất định là điên thật rồi! Nha đầu hay quên trước quên sau, làm việc qua loa ngu ngốc thì có hương vị của phụ nữ ở chỗ nào? Tại sao mình lại gắn liên tưởng mật mờ như vậy lên người cô ấy? Mới vừa rồi nhất định là ảo giác, chắc chắn là như vậy.

Nhất thời hai người đều có chút không yên lòng, cho đến lúc đầu óc Đường Hiểu Huyên khôi phục bình thường mới nghĩ đến một chuyện.

Cô xoay người nhìn Thiện Dục Dương, nghiêm túc nói lời xin lỗi, "Anh Dục Dương em quên chưa nói với anh lời xin lỗi."

Thiện Dục Dương còn đang suy nghĩ miên man cho nên anh không để ý nhiều khi nghe câu này. Anh lơ đãng hỏi "Chuyện gì?"

"Chính là chuyện em đã làm hỏng cuộc họp ngày hôm nay." Đường Hiểu Huyên như thể cô dâu nhỏ làm sai, nhỏ giọng giải thích: "Lần sau em sẽ không như vậy nữa, tuyệt đối không! Anh đừng tức giận nha."

Ngay từ đầu, chuyện này trong lòng Thiện Dục Dương vốn chẳng hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào, cho nên lúc nghe nhắc đến vẻ mặt anh vẫn không thay đổi gì, còn lập lờ nước đôi an ủi cô mấy câu, "Chuyện lúc chiều đã giải quyết xong. Nếu em thấy có lỗi thì lần sau làm tốt vào, còn tái phạm sẽ xử lý theo quy định."

Đường Hiểu Huyên đã từng nghe loại câu ‘nửa an ủi nửa uy hiếp’ này rất nhiều lần, đối với cô mà nói nó không hề lực uy hiếp. Cô miễn cưỡng cười một tiếng, "Được, em sẽ cố gắng."

Thiện Dục Dương biết cô sẽ nói những lời này, cũng biết cô vẫn có thể không ngừng phạm sai lầm, nên không nói gì chỉ cười nhạo một tiếng. Anh mở radio. Từ radio truyền ra tiếng nhạc du dương, nhất thời trong xe chỉ có tiếng nhạc và tiếng hít thở an tĩnh, hai người không nói chuyện mà chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Đường Hiểu Huyên biết mình phải quên, phải quên những chuyện đã đã xảy, trở lại lúc ban đầu, trở lại thời điểm khi tất cả mọi chuyện chưa xảy ra.

Về đến nhà, Đường Hiểu Huyên mệt mỏi ngồi trên ghế sofa. Cô cầm trái cây trên bàn đặt lên tay, cả người như thể bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

Mẹ Đường cau mày nhìn con gái năm phút đồng hồ, rốt cuộc vẫn không nhịn được dùng quyển tạp chí trong tay đập lên ghế sa lon, "Hiểu Huyên, Hiểu Huyên, con làm sao vậy?"

Khi nhìn trái cam trong tay con gái bị bóp đến vô cùng thê thảm, biểu hiện trên mặt mẹ Đường hết sức rối rắm, "Bảo bối, con để quả cam đáng thương kia xuống đi, nó và quần áo của con đều thê thảm không thể nhìn rồi."

Đầu óc Đường Hiểu Huyên đang mơ màng như đi vào cõi tiên nhìn qua quả cam trên tay mình. Chất lỏng của trái cam bị vò nắn trong tay bị đã không nể mặt chút nào phun lên quần áo của cô và ghế sa lon, nhưng cô lại không hề có phản ứng gì, vẫn phiêu du trong cõi thần tiên như cũ.

Thấy cảnh này, mẹ Đường - xưa nay rất sạch sẽ - khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng cách xa con gái một chút, ai biết liệu người gặp nạn có phải là bà hay không. Cho đến khi xác định vị trí của mình đã an toàn, mẹ Đường mới miễn cưỡng cười nhìn con gái, "Bảo bối, con đi rửa tay trước đi."

Đường Hiểu Huyên mở to hai mắt, "Sao vậy ạ?"

"Con tự nhìn đi." Mẹ Đường trừng mắt nhìn con, chỉ về phía hiện trường phạm tội cô tạo ra mà tức giận nói: "Con mới về nhà được nửa tiếng mà con đã cầm quả cam mười phút, vẫn còn, còn quả táo kia bị con gặp một nửa xong vất luôn xuống đất.’’

Đường Hiểu Huyên không hiểu ra sao "A" một tiếng, cúi đầu xuống xem. Chính cô cũng bị giật mình, quả cam vốn lành lặn đã bị nứt ra, các múi bên trong không bị ăn mà lần lượt bị ngón tay cô đâm vào, chất lỏng màu vàng đặc dính đang theo ngón tay cô chảy xuống, chảy lên trên ghế sa_lon và sàn nhà, cả trên quần áo của cô cũng dính rất nhiều.

Đường Hiểu Huyên đứng bật dậy, không hề tin mình đã làm chuyện này, "Sao lại thế này ạ?"

"Con nói thử xem, đây chính là chuyện tốt mà con đã làm mà." Mẹ Đường chỉ biết im lặng.

Đường Hiểu Huyên nhìn ‘thi thể’ quả cam bị ném trên đất một chút, xong lại nhìn hai tay dính đầy chất lỏng của mình rồi ngượng ngùng cười cười. Cô biết mình không thoát khỏi trách nhiệm nên mở miệng nói một cách khô khốc: "Con thấy ăn như vậy có vẻ đặc biệt hơn."

Cô thề lần sau cô sẽ không bao giờ để chuyện này tái diễn. Mặc dù cô không sạch sẽ như mẹ, nhưng cô cũng không phải một người không thích sạch sẽ.

"Đúng vậy nhỉ, cực kỳ đặc biệt." Đứa con bà nuôi lớn từ nhỏ sao lại không nhận ra tinh thần con gái đang mất tập trung. Mẹ Đường quyết định không truy cứu chuyện nhỏ về quả liễu tình nữa, bởi vì giúp bảo bối giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất.

Nghĩ tới đây, Mẹ Đường chỉ tay về phía phòng tắm, nhẹ giọng nói: "Hiểu Huyên đi rửa tay đi, mẹ có chuyện muốn hỏi con."

Đường Hiểu Huyên ngoan ngoãn gật đầu, hết sức nghe lời nói, "Dạ." Nói xong cô đi vào phòng tắm.

Đúng lúc cô đi ngang qua, mẹ Đường kêu giật lên: "Đứng lại!"

Đường Hiểu Huyên bị giọng nói chói tai làm cho sợ, lập tức đứng lại. Người cô đổ mồ hôi lạnh, xoay người có chút oán trách nói: "Lại sao thế ạ?" Hôm nay thật sự là một ngày vô cùng, cực kỳ xui xẻo: cô bị mọi người quát nạt suốt!

Lần này mẹ Đường đã hoàn toàn nổi giận. Bà đi nhanh đến bên cạnh con gái, hai tay xoay vai cô sang hướng cô vừa đi. Phía trước rõ ràng là một bức tường kính trong suốt được lau hết sức sạch sẽ.

Mẹ Đường dùng ngón tay chỉ vào đầu con gái, bà quát: "Đường Hiểu Huyên, con là heo à? Con ăn lộn thuốc gì vậy, đi trong nhà của mình mà con cũng có thể đâm vào tường được, con muốn mẹ tức chết à."

Sau khi Đường Hiểu Huyên biết suýt chút nữa cô đã đụng vào tường thì nặng nề thở dài một hơi, "Con xin lỗi, thật sự xin lỗi mẹ, con quên mất."

"Vậy chắc con cũng không quên luôn tên mình đâu nhỉ? Ngu ngốc."

Mẹ Đường nghĩ lại cảnh vừa rồi mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ đành phải tự tay dắt con gái đi rửa tay cho sạch sẽ. Đợi đến rửa tay sạch sẽ xong, quay lại phòng khách, mặt bà đã trở nên nghiêm túc, bày ra bộ dạng Tam Đường Hội Thẩm.

"Nói đi, rốt cuộc con làm sao vậy?"

"Không có gì ạ." Đường Hiểu Huyên hiếm khi thấy được nét mặt của người mẹ dịu dàng lại trở nên nghiêm khắc như vậy, cô sờ sờ cái mũi, tính toán thừa nước đục thả câu, "Có thể là do công việc quá mệt mỏi thôi ạ. Con lên lầu nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe ngay."

"Muốn lừa mẹ à, không thử nhìn lại xem đạo hạnh của con được bao nhiêu." Mẹ Đường cười nhạo một phen. Bà xoa nhẹ mái tóc hỗn loạn của cô con gái bảo bối, "Về nhà không đi tắm, cũng không xem chương trình yêu thích nhất, gặm quả táo xong quăng xuống đất cũng không biết, cầm cam lại cho là quýt để ăn, con cho rằng mẹ là đồ ngốc hả?"

Đường Hiểu Huyên liên tiếp bị tố cáo, hết sức chột dạ, cô cúi thấp đầu che giấu vẻ mặt của mình, "Không có gì ạ, chỉ là con thấy có chút không khỏe thôi."

Bàn tay mẹ Đường sờ soạng trên đầu cô mấy cái, bày tỏ hoài nghi với lời nói của cô, "Không hề sốt, cũng không bị mất giọng. Hồi trước khi con không khỏe đều bị sốt mà."

"Chỉ hơi choáng váng thôi ạ." Đường Hiểu Huyên rất ảo não, biết rõ hiện giờ tâm trạng mình không tốt, trốn lên phòng mình không chịu, lại đi gây loạn ở phòng khách. Giờ thì tốt rồi, cảm giác bị bức cung thực sự chẳng tốt tý nào.

Trên thực tế Đường Hiểu Huyên đang hết sức mâu thuẫn. từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trải qua chuyện lớn gì, hành động ngày đó đã có thể được xem là chuyện to gan nhất cô từng làm. Cô không thích cảm giác giấu diếm người nhà, nhưng muốn cô nói ra khỏi miệng thì cô lại không có can đảm ấy. Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên thở dài một hơi, "Mẹ không cần hỏi nữa đâu..., con rất khỏe."

Lần này hồi chuông báo động trong lòng mẹ Đường không ngừng reo. Trực giác nói cho bà biết sự khác thường của cô con gái bảo bối có liên quan đến một người.

"Con cãi nhau với Dục Dương à?" Mẹ Đường không hề gì do dự, hỏi thẳng luôn.

Đường Hiểu Huyên nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, sợ đến độ lời nói ra khỏi miệng mà không cần suy nghĩ, "Không phải ạ, chúng con không hề gây gổ, con cũng không gây ra lỗi gì."

Phản ứng thái quá thế này chính là giấu đầu hở đuôi! Mẹ Đường không biết nói gì, tại sao bà có thể có một đứa con gái đần như vậy chứ? Giả bộ thì cũng phải giả bộ cho giống thật một chút có được không? Biểu hiện như vậy mà nói không cãi nhau chỉ có quỷ mới tin!

"Bảo bối ngoan, rốt cuộc con đã làm sai chuyện gì?" Nghĩ đến con gái ngốc nghếch có nhiều lúc khiến người ta giận đến sôi máu, mẹ Đường cười mị mị hỏi "Dục Dương mắng con phải không ? Làm sai bị mắng đôi ba câu cũng có gì to tát đâu, nhưng ai bảo con lại là con gái của mẹ, Thiện Dục Dương dám mắng bảo bối của mẹ, mẹ sẽ nói cho mẹ thằng bé biết để bà ấy phạt nó, bảo bối đừng buồn nữa."

"Không có không có." Đường Hiểu Huyên lắc đầu như trống bỏi, không biết nên giải thích ra sao. Nếu như nói cho mẹ biết sự khác thường của mình thì sẽ dính dáng đến nhiều vấn đề hơn, vậy chẳng phải chuyện đêm đó của cô sẽ bị công khai ư? Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên gấp đến nỗi quýnh lên. Cô luôn miệng phủ nhận lại làm cho mẹ Đường càng hoang mang.

"Không phải bị mắng, vậy tức là Dục Dương. . . . . ." Mẹ Đường suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bên cạnh Dục Dương cô gái khác rồi sao?"

Bà nhớ trước kia có một cô gái tỏ tình với Thiện Dục Dương, con gái bảo bối của bà cũng mang bộ dạng mất hồn không có tinh thần như vậy. Chẳng lẽ lần này lại như thế? Không đúng, lần này xem ra còn nghiêm trọng hơn so với lần trước một chút, chẳng lẽ Thiện Dục Dương đã tìm được người trong lòng rồi?

Mẹ Đường bị chính suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, vội vàng cắt đứt suy nghĩ.

Thân là mẹ, bà là người rõ nhất tình yêu sâu đậm không hề dấu diếm mà con gái dành cho Thiện Dục Dương, nếu như thật sự xảy ra ‘chuyện có người yêu khác’, bà không biết bảo bối nhà mình có thể chịu đựng được không.

Thật ra cha mẹ hai nhà đều tán thành chuyện giữa Thiện Dục Dương và Đường Hiểu Huyên. Nhìn chúng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu như hai đứa trẻ có thể ở bên nhau thì dĩ nhiên bọn họ rất vui mừng. Trong khoảng thời gian này, bốn vị phụ huynh cũng không ít lần hỗ trỡ, lần lượt làm ra các hành động để hai đứa có thể tiến gần đến nhau hơn.

Nhưng kết quả cuối cùng có chút không như ý. Mặc dù Đường Hiểu Huyên biểu hiện tình yêu, nhưng Thiện Dục Dương vốn nên chủ động lại đột nhiên không được tự nhiên. Mẹ Đường khó chịu đã nhiều năm, mặc dù trong lòng vẫn luôn ủng hộ bọn nhỏ nhưng bà không khỏi cũng có tâm tư khác.

Đối với mẹ Đường mà nói, bà hi vọng con gái mình sẽ được hạnh phúc, nhưng tận mắt nhìn bảo bối của mình theo đuổi khổ cực đến như vậy, người mẹ nào có thể không đau lòng? Cũng không phải chưa từng khuyên con bé buông tay, nhưng Đường Hiểu Huyên bình thường nhìn như không có chủ kiến, ngược lại đối với việc này lại cực kỳ kiên trì, bọn họ cũng không tiện nói thêm gì, chuyện tình cảm vốn cũng không phải là chuyện người khác có thể can thiệp, cũng chỉ có thể tùy duyên.

Mẹ Đường nghĩ tới đây liền có chút đau lòng con gái của mình, "Hiểu Huyên, nếu như Dục Dương đã có người trong lòng rồi thì con đi tìm hiểu người khác là được, có rất nhiều đàn ông ưu tú, không phải chỉ có Thiện Dục Dương đâu."

Mẹ Đường hết sức tận tình khuyên bảo, Đường Hiểu Huyên lại bị bà hỏi đến quýnh cả lên. Cái gì thế này?

Đường Hiểu Huyên thở dài. Cô nghiêm túc nhìn mẹ mình, nói, "Con xin thề. Tất cả suy luận của mẹ đều là vô căn cứ. Con chỉ có chút vấn đề về công việc thôi."

Đáy lòng Đường Hiểu Huyên cầu nguyện đây chỉ là một lời nói dối có ý tốt. Cô thật sự tự trách. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nói dối, ai biết được hôm nay sẽ vì chuyện này mà đi lừa gạt người nhà của mình.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Mẹ Đường nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?"

"Thật ạ."

"Không gạt mẹ đấy chứ?"

"Tuyệt đối không có ạ." Đường Hiểu Huyên che giấu sự chột dạ của mình, nói như đinh chém sắt.

"Được rồi." Mẹ Đường thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đứng dậy đi vào nhà bếp, "Con chờ một chút."

Đường Hiểu Huyên nhìn mẹ cô rời đi mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đợi cô thảnh thơi được lâu thì đã nhìn thấy mẹ Đường cầm một cái bình nước nhìn hết sức quen mắt đi tới. Tâm trạng vừa mới thả lỏng của cô lại lập tức treo lơ lửng giữa không trung.

"Mẹ, đây là. . . . . ." Đường Hiểu Huyên cười khó coi hơn cả khóc. Cô chỉ vào vật kia nói.

"Canh đó, mẹ đã nấu xong trước khi con tan sở. Mẹ vẫn hầm cách thủy bằng lửa nhỏ." Mẹ Đường thản nhiên quăng bình đựng cạnh vào tay con gái. Bà cười mị mị nói: "Không phải trước kia nấu canh con đều thích mang một phần sang cho Dục Dương sao? Canh hôm nay là canh thằng bé thích nhất, mang qua cho nó đi."

Đường Hiểu Huyên nghẹn họng trân trối nhìn mẹ mình. Cô có loại kích động muốn tự đào hố chôn mình.

"Không phải con không thích bà già này chạy đến phòng anh Dục Dương sao?" Bà vẫn giùng giằng.

Nói giỡn, sau khi xảy ra chuyện kia, mỗi lần nhìn thấy Thiện Dục Dương cô đều không nhịn được mà hồi tưởng lại, tránh còn không kịp, huống chi bây giờ còn phải đến phòng anh, như vậy sẽ càng khiến cô nhớ tới đêm hôm ấy.

Nghĩ tới đây cả người Đường Hiểu Huyên toát mồ hôi lạnh, "Hôm nay con hơi mệt, không đi được không ạ?"

"Không thể." Mẹ Đường cười rất vui vẻ, "Mặc dù mẹ cảm thấy con theo đuổi thằng bé rất vất vả, nhưng bảo bối của nhà ta thích nó mà, vậy mẹ sẽ hết lòng ủng hộ con."

"Có thể anh Dục Dương đã đi nghỉ rồi."

"Đèn trên lầu nhà hàng xóm vẫn sáng."

"Nhưng. . . . . ."

Không cho cô cơ hội nói thêm, mẹ Đường nói: "Trừ phi con nói cho mẹ biết rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nếu như không có vấn đề gì thì sao không mang canh qua, chẳng lẽ con đang trốn tránh nó?"

Một lời trúng ngay đích! Đường Hiểu Huyên sợ hãi đến sắp nhảy dựng lên. Trước kia cô không phát hiện ra trong nhà có vị thần thám chuyên dò xét, bây giờ lại đang đứng trước ánh mắt dò xét của vị thần này nên đành phải nhắm mắt đồng ý.

"Vậy con đi thay quần áo đã."

"Sao phải thay? Lúc trước khi mặc đồ ngủ con cũng dám chạy sang nhà họ Thiện cơ mà, nhanh đưa đi, nếu không mẹ sẽ thật sự nghi ngờ hai đứa đang cãi nhau đó."

"Không có đâu, không có đâu mà, con đi liền." Đường Hiểu Huyên vội vàng đáp lại, cô tựa như làn khói chạy nhanh đến cửa, không dám tiếp tục ở trong phòng khách nữa, có mẹ thần thám ở đó, ai biết liệu một giây tiếp theo có thể bị buộc khai hết sự thật ra không! Giữa đi gặp Thiện Dục Dương và nói ra chân tướng sự thật thì cô tình nguyện chọn cái trước.

Đường Hiểu Huyên cầm bình thủy đứng chỗ giao giữa hai nhà, cô nhìn đèn trên lầu của nhà họ Thiện vẫn sáng mà cảm giác chân mình như muốn nhũn ra.

"Không có gì, đi vào một cách tự nhiên là được rồi." Cô tự thuyết phục mình như vậy, cuối cùng cũng tìm được một chút dũng khí, đi vào phần sân nhà họ Thiện.