Ông Xã Hợp Đồng

Chương 432




Tổ một này của bọn họ, nhưng ai còn nhớ rõ cô ta? Rõ ràng cô ta là minh tinh, tất cả danh tiếng đều bị Đổng Tiểu Khiết cướp hết.

Đổng Tiểu Khiết kinh ngạc khi thấy Chu Lỵ - người hợp tác của mình lại có ý kiến khác với mình vào lúc này.

"Để cho tôi nói hết đã, cuộc thi đấu này ít nhất phải công bằng với chúng ta một chút, tôi cũng muốn tốt cho tổ chúng ta thôi." Đổng Tiểu Khiết cũng không thấy mình có gì sai, thậm chí cho rằng người trước mắt đang gây cản chờ cho mình.

Chu Lỵ cười châm chọc, cô ta đã sớm biết tính tình của Đổng Tiểu Khiết không tốt, lúc này cũng hoàn toàn không che giấu nữa: "Tôi thật sự thấy cô thật phiền đấy. Nếu biết cô là người như vậy, lúc đầu tôi thà là lựa chọn người sớm bị loại khác để hợp tác còn hơn."

Trong cuộc thi đấu này, cho dù Chu Lỵ không gây ra chuyện gì, nhưng chỉ là chuyện liên quan tới Đổng Tiểu Khiết, cuối cùng sẽ dính dáng đến cô ta, vẫn bị tin tức bàn tới.

"Vậy bây giờ cô có ý gì? Vào lúc này, cô muốn đổi người hợp tác sao? Tôi thì không sao. Nhưng bây giờ chỉ còn lại có tôi và Vạn Tố Y, cô muốn đổi với Nguyễn Ca, vậy cũng phải xem Nguyễn Ca người ta có bằng lòng không đã." Đổng Tiểu Khiết không vì Chu Lỵ hợp tác của mình mà nói chuyện khách sáo hơn, vẫn cay độc và trắng trợn như vậy.

Chu Lỵ bị cô ta nói vậy thì mặt nhất thời đỏ lên, cô ấy rõ ràng không phải nói muốn hợp tác với tổ của Vạn Tố Y, nhưng từ trong miệng Đổng Tiểu Khiết nói ra, tại sao lại khó nghe như vậy?

Đây là lần đầu tiên có người tranh cãi với nhau ở ngay trên sân khấu trước mặt mọi người, MC nhất thời sửng sốt, không biết nên nói gì.

Một lúc lâu, anh ta mới đi tới can hai người: "Một trận thi đấu cuối cùng có chút tranh chấp cũng là bình thường, nhưng bây giờ mọi người muốn xem chính là thi đấu, chúng ta vẫn nên bỏ lại ân oán cá nhân, giải quyết chuyện tranh tài trước thì hơn."

Đổng Tiểu Khiết nhìn chằm chằm Chu Lỵ, ánh mắt hận không thể ăn Chu Lỵ, nghe được MC nói vậy, cô ta nhìn ta, ánh mắt cũng không có gì thiện cảm cả.

"Tôi chính là muốn nói về chuyện tranh tài, nếu không phải bị cô ta cắt ngang thì bây giờ đã nói xong rồi." Cô ta vẫn định nói tiếp, ánh mắt lại nhìn về phía Vạn Tố Y.

Nếu như nhất định phải hình dung ánh mắt của Đổng Tiểu Khiết lúc này, vậy nhất định là ánh mắt đưa Vạn Tố Y vào chỗ chết.

Đổng Tiểu Khiết chỉ vào Vạn Tố Y, vừa muốn nói gì đó thì Chu Lỵ lại nhảy ra cắt ngang: "Cô thật sự nghĩ rằng cô là nhà thiết kế quốc tế? Ha ha, tôi chưa từng thấy qua nhà thiết kế trong nước nào danh tiếng tệ như thế!"

"Cô nói gì?" Bị Chu Lỵ cắt ngang vài lần, lại nghe Chu Lỵ nói như vậy, Đổng Tiểu Khiết lập tức nổi giận.

Chu Lỵ đã tranh cãi với Đổng Tiểu Khiết thì căn bản không quan tâm Đổng Tiểu Khiết nghĩ về mình thế nào và thái độ với mình là gì nữa: "Tôi nói không đúng sao? Cô có mấy giải thưởng lớn quốc tế, trong nước có mấy người biết chứ? Ở trong nước, cô từng thiết kế tác phẩm nổi tiếng nào chưa? Hình như tôi đều chưa từng nghe qua thì phải."

"Dù vậy tôi cũng tốt hơn cô! Tối thiểu tôi đã từng nhận giải thưởng, cô ta thì sao? Cô ta dựa vào cái gì mà đứng trên cùng sân khấu với tôi chứ?" Đổng Tiểu Khiết chỉ vào Vạn Tố Y phẫn nộ, chê bai Chu Lỵ: "Cô phải biết rằng với tất cả những gì cô có, người ta cũng chưa chắc đã muốn hợp tác với cô đâu."

"Hợp tác với ai là chuyện của tôi." Chu Lỵ cũng không chịu nhường.

Nói như vậy, không chọc tới Vạn Tố Y nhưng đã chọc phải Nguyễn Ca, cô ấy tức giận chỉ vào hai người: "Các người có ý gì hả? Cái gì gọi là không có gì? Cho dù không có gì, không phải cô vẫn thua sao?"

Nguyễn Ca không có cách nào tha thứ cho người khác nói Vạn Tố Y, nhất là những lời hạ thấp như vậy. Ở trong mắt của các cô, Vạn Tố Y rõ ràng đủ ưu tú, các cô ấy có tư cách gì nói Vạn Tố Y chứ?

Bây giờ Đổng Tiểu Khiết đảo cũng không cần đặc biệt chuẩn bị gì nữa, nhìn Vạn Tố Y cười, nói với vẻ rất châm chọc: "Nếu như cô biết cô ta làm gì, có thể cô sẽ không bảo vệ cô ta như vậy đâu."

"Cô đừng hy vọng giở trò hèn hạ với Tố Y, nếu có thể thi đấu thì cố gắng thi đấu đi, nếu như không thể, vậy không cần nói gì nữa, rút khỏi cuộc thi đi."

Đổng Tiểu Khiết trừng mắt nhìn Nguyễn Ca: "Cô và Vạn Tố Y rốt cuộc là ai chứ? Cô có bản lĩnh bảo người ta thi đấu thì thi đấu, bảo người ta rút khỏi cuộc thi đấu thì rút à? Có phải cô đã quá coi trọng mình không vậy?"

"Vạn Tố Y, cô dám nói cô thật sự không có giấu giếm gì sao?" Đổng Tiểu Khiết nói xong, thấy khán giả dưới đài đã đặc biệt bất mãn với mình thì trực tiếp mở miệng.

Nói tới nói lui, cô ta cũng muốn nói ra, cô ta không muốn thừa nước đục thả câu nữa, còn không bằng bây giờ trực tiếp nói cho mọi người biết.

Vạn Tố Y khẽ cười, trong nụ cười cũng không có mấy sung sướng, cuối cùng nói đến câu nói đầu tiên: "Cho dù tôi có chuyện giấu người khác thì cũng là việc riêng tư của tôi, có liên quan gì tới cô?"

Vạn Tố Y không cố ý duy trì sự hòa nhã với Đổng Tiểu Khiết nữa, Đổng Tiểu Khiết nói gì, cô lại đáp lại câu đó.

"Nhưng nếu như chuyện này có liên quan đến mọi người thì sao?" Đổng Tiểu Khiết hỏi ngược Vạn Tố Y, cũng không do dự nữa.

"Vậy thì mời cô nói cho mọi người biết đi." Vạn Tố Y tự nhận mình cũng không gì giấu người khác.

Đổng Tiểu Khiết thấy Vạn Tố Y ra vẻ chắc chắn như vậy, trên mặt chợt cười với vẻ thần bí: "Cô dám nói cho mọi người biết, trước kia cô làm gì sao?"

"Tôi trước đây à?" Vạn Tố Y không biết Đổng Tiểu Khiết nói tới chuyện gì.

"Theo tôi được biết, cô đã từng kết hôn." Đổng Tiểu Khiết hỏi Vạn Tố Y.

Vẻ mặt Vạn Tố Y vẫn thản nhiên: "Đây không phải là bí mật, mọi người đều biết."

"Vậy trong cuộc hôn nhân trước đó, cô làm nghề gì?" Đổng Tiểu Khiết từng bước ép sát hỏi.

"Thợ trang điểm." Ở trong đoạn thời gian đó, Vạn Tố Y vẫn luôn làm việc ở Kailin.

Đổng Tiểu Khiết khoanh hai tay trước ngực, đã đổi thành bộ dạng thẩm vấn Vạn Tố Y: "Nhưng theo tôi được biết, cô hẳn là làm việc ở nhà tang lễ."

Đổng Tiểu Khiết vừa nói ra lời này, mọi người dưới đài liền xôn xao. Ngay cả Nhạc Nhất Nhạc ngồi ở dưới đài cũng không nhịn được hít sâu một hơi, cô ấy hẳn không ngờ tự nhiên có người nhắc tới chuyện này ở đây.

Vạn Tố Y ở làm việc ở đó không lâu, Nhạc Nhất Nhạc cho rằng mọi người cũng quên rồi.

Trên mặt Vạn Tố Y vẫn duy trì vẻ mặt đúng mực, nhưng khi Đổng Tiểu Khiết nói ra ba chữ "nhà tang lễ", cô vẻ mặt cô còn có phần không tự nhiên vài giây.

"Thế nào? Cô đã quên ký ức này rồi à?" Đổng Tiểu Khiết nắm bắt được cảm xúc khác thường trên mặt Vạn Tố Y thì càng cười rạng rỡ hơn.

Vạn Tố Y ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô ta và trả lời: "Tôi sẽ không quên. Nhưng cô nói sai rồi, đó là chuyện sau khi tôi ly hôn."

"Bất kể là trước, hay là sau, cô thừa nhận người đó là cô chư? Vạn Tố Y, cô có gì giải thích về chuyện này không?" Đổng Tiểu Khiết giang tay nhìn mọi người, giống như cô ta phát hiện ra bí mật quan trọng: "Hơn nữa ở nhà tang lễ, cô trang điểm cho người chết, bây giờ cô làm sao dám dùng đôi tay này xuất hiện ở trên đài!"

Lúc này, dưới đài đặc biệt yên tĩnh, cũng không phải bởi vì Đổng Tiểu Khiết nói, mà chuyện xảy ra quá đột ngột nên bọn họ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể yên tĩnh xem tình hình sẽ phát triển ra sao.