Lúc này đây, những chuyện liên quan đến Dương Chi Thuỷ dần dần xuất hiện trong đầu Lương Dần.
Họ gặp nhau lần cuối ở quán cà phê dưới tầng trệt Khải Lâm, Dương Chi Thuỷ dùng thái độ cực kỳ cương quyết mà từ chối hắn ta. Lúc đó hắn ta không nghĩ không ra lí do tại sao, hắn không hề đắc tội cô, càng không thù không hận gì, tại sao cô lại ghét hắn đến thế? Bây giờ, cuối cùng thì hắn cũng hiểu ra.
Tất cả những điều này đều là hắn tự chuốc lấy, không trách ai được.
Lương Dần khuôn mặt trắng bệch ngồi xuống ghế. Lúc này Lí Nhược Hàm vừa xem xong livestream, ánh mắt cô ta chăm chú nhìn Lương Dần, Lương Dần lại chăm chú nhìn màn hình, cho đến khi cảnh cuối cùng của Livestream kết thúc. Khuôn mặt anh ta không để lộ quá nhiều biểu cảm, nhưng sắc mặt và trạng thái thất thần của anh ta đã tố cáo tất cả, anh ta không hề bình tĩnh như sự thể hiện trên gương mặt.
“Xem ra tâm trạng anh có biến đổi rất lớn. Đến tận bây giờ, vợ cũ của anh vẫn có sức ảnh hưởng với anh lớn đến thế cơ à?”
Lí Nhược Hàm luôn mong mỏi biết bao, rằng một ngày nào đó Vạn Tố Y không còn sức ảnh hưởng đến hai người nữa, ngay cả nghe thấy cái tên Vạn Tố Y họ cũng không hề chớp mắt mà quan tâm.
Nhưng Lương Dần không làm được như thế, dù có đợi đến khi nào đi chăng nữa Lương Dần cũng không làm được.
Lương Dần xem xong livestream vốn dĩ có chút khó chịu, Lí Nhược Hàm nói vậy như thêm dầu vào lửa.
“Cho dù cô ấy không phải vợ trước của anh, thì cũng là một người bạn. Anh biết cô ấy có thân phận khác nữa, sao anh bình tĩnh được. Em cũng vậy thôi, em biết cô ấy là Vạn Tố Y, em bình tĩnh được không?”
Lời nói của Lương Dần không có chút gì khách khí, không hề nghĩ đến cảm nhận của Lí Nhược Hàm.
Lí Nhược Hàm nén lại, lúc cô ta biết Dương Chi Thuỷ là Vạn Tố Y, đúng là cũng không thể nào mà bình tĩnh lại được, nói thật còn hoang mang và phẫn nộ. Cô ta hoang mang vì cuộc sống của Vạn Tố Y tốt hơn so với cô ta nghĩ rất nhiều. Và phẫn nộ là vì thời gian này Vạn Tố Y luôn diễn trò trước mặt cô ta, gần như là biến cô ta thành trò đùa!
“Em thu hồi lại câu nói vừa nãy.” Lí Nhược Hàm ý thức được lời nói của mình hơi quá đáng, cô ta cúi một cái cái cúi đầu hiếm có của mình: “cứ coi như là em chưa nói. Nhưng có một điều em nhất định phải nói với anh.”
Lời nói của Lí Nhược Hàm khiến Lương Dần nguôi bớt phần nào, anh ta thở hắt ra vài lần mà không nói cáu nào; đợi Lí Nhược Hàm nói tiếp.
“Vạn Tố Y là Dương Chi Thuỷ, từ hai người phụ nữ có mối quan hệ với Mạnh Kiều Dịch giờ gộp lại thành một người. Đủ biết, Mạnh Kiều Dịch đối xử với cô ta rất tốt, điạ vị của cô ta bây giờ cũng không thể nào so sánh được rồi, thế nên.... dù có là trước đây cô ta từng thích anh như thế nào, thì bây giờ đây cũng sẽ không hề ngó ngàng gì đến anh nữa. Anh nên dứt khoát mà thu lại tình cảm của mình với cô ta đi.”
Đây vốn là lời mà Lí Nhược Hàm luôn muốn nói. Cô ta luôn hy vọng chuyện tình cảm giữa cô và Lương Dần sẽ không xuất hiện người phụ nữ khác. Ngày hôm nay, rốt cuộc thì cô ta cũng có cơ hội để nói ra những lời này.
“Tình cảm của anh đối với cô ấy đã sớm thu hồi lại rồi.” Câu nói này nghe như Lương Dần chỉ đang ứng phó với Lí Nhược Hàm. Nhưng sự thật cũng đúng là vậy, vì lời mà Lương Dần nói, chính anh ta cũng không tin.
Lí Nhược Hàm cười, cô ta cũng không tin. Nhưng Lương Dần đã cho cô câu trả lời như mong muốn. Cho dù không phải là thật lòng, cô cũng không thể yêu cầu thêm gì nữa.
Lúc này, cả hai người đều im lặng, bên ngoài có náo nhiệt đến mấy cũng không làm phiền được hai người.
Chuyện của Vạn Tố Y và Dương Chi Thuỷ đã đủ để khiến hai người phiền não, đâu có thời gian mà còn để ý đến lời bình luận của người khác.
Lúc này, nhân viên bên ngoài phòng làm việc của Lương Dần đã sớm chỉ trỏ hai người.
“Đúng là thiên đạo luân hồi mà, trời xanh đâu có bỏ qua cho ai đâu! Mọi người xem Lí tổng giám sát của chúng ta ỷ thân thế và gia đình của mình mà cướp chồng người khác, còn cao ngạo mà đá người ta đi, bây giờ có đủ cho cô ta nếm mùi.”
“Đúng rồi, ai mà nghĩ được Vạn Tố Y li hôn với Lương Dần xong lại có thể bám càng vào cành cao như Mạnh Kiều Dịch chứ.
“Lí tổng giám sát của chúng ta bình thường quá cao ngạo, làm gì cũng không để dư một con đường lùi, bây giờ chắc là hối hận mà không kịp nữa rồi; đắc tội với Vạn Tố Y khác gì đắc tội với Mạnh Kiều Dịch?”
“....”
Phong cách làm việc của Lí Nhược Hàm tại Khải Lâm luôn rất bá hộ, nên nhân viên của công ty cho dù hàng tháng lĩnh tiền lương cô ta phát nhưng cũng không hề nói giúp cô ta lời nào. Những người này đều đợi xem Lí Nhược Hàm biến thành trò cười.
Bên này, Vạn Tố Y vừa kết thúc, Mạnh Kỳ Nhu đã gọi điện đến rồi
“Chúc mừng em! Em bây giờ là người nổi tiếng rồi!” Giọng của Mạnh Kỳ Nhu trong điện thoại vô cùng vui vẻ, y như là chuyện của chính mình vậy.
“Chỉ là một buổi livestream thôi, chị cả làm quá rồi.” Vạn Tố Y sau khi kết thúc vẫn chưa kịp xem tin tức, không hề biết thông tin về cô đã được lưu truyền như thế nào.
Mạnh Kỳ Nhu biết Vạn Tố Y chưa xem tin tức: “ đợi lúc nữa em đi mà xem tin tức, không phải chị nói quá đâu. Bây giờ báo nào cũng đưa tin nóng về em. Chị đoán chắc là mẹ cũng đã biết chuyện rồi.”
Nhắc đến Dương Thục Nghi, biểu cảm trên gương mặt Vạn Tố Y gần như cứng lại, cô do dự hỏi Mạnh Kỳ Nhu: “chị, chị nghĩ mẹ....có chập nhận chuyện này không?”
Vạn Tố Y bây giờ gần như là lừa gạt bà lần thứ hai, không biết bà có thể chấp nhận thân phận mới này của cô không. Dương Chi Thuỷ cũng được coi là một nửa nhân vật quần chúng, nhà danh giá thường rất kỵ điều này.
“Không sao đâu, mẹ không bảo thủ thế đâu, đây cũng được tính là một cách kinh doanh”. Mạnh Kỳ Nhu an ủi Vạn Tố Y nói, bằng sự am hiểu của mình về mẹ: “không chừng mẹ lại vì chuyện này mà vui vẻ, quyết định không giận em nữa ấy chứ.”
Vui mừng thì Vạn Tố Y không mong chờ gì, chỉ mong là bà đừng vì chuyện này mà thêm phẫn nộ. Vạn Tố Y biết sức khỏe của Dương Thục Nghi không tốt, nếu như vì cô mà có gì xảy ra thì cô sẽ rất áy náy.
“Tố Y, xong chưa? Bọn tớ chờ cậu nãy giờ.”
Mạnh Kỳ Nhu nghe qua điện thoại thấy bên Vạn Tố Y có tiếng động, liền cười mà nói: “nhà đang có khách à? Vậy em bận đi nha.”
“Vâng. Cảm ơn chị.” Vạn Tố Y rất cảm ơn Mạnh Kỳ Nhu có thể nói với cô những lời này, ít nhất thì đối với cô cũng là những lời cổ vũ.
Vạn Tố Y gác máy rồi đi về phía bàn ăn. Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc đang rót rượu: “ở đây đúng là cái gì cũng có, chỉ là thiếu người cùng chúc mừng thôi.”
Hôm nay cũng coi như là có được thành công nho nhỏ, đáng để chúc mừng.
“Để tớ đi gọi Mạnh tiên sinh.” Vạn Tố Y cười mà tiếp lời.
Cô đi lên thư phòng để tìm Mạnh Kiều Dịch thì đúng lúc Mạnh Kiều Dịch từ bên trong bước ra, hai người họ cứ thế va vào lòng nhau.
Vạn Tố Y va vào vòng tay Mạnh Kiều Dịch, anh đưa tay đẩy cô vào lòng, rồi cười thích thú nói: “nhớ anh đến thế cơ à?”
“Sâm panh mở rồi...” Vạn Tố Y từ trong lòng anh ngước lên nói.
Mạnh Kiều Dịch cúi đầu, chóp mũi chạm lên tóc cô: “Ừ. Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“Câu hỏi gì?”
“Nhớ anh không?”
Vạn Tố Y nhìn anh đang hỏi cô với vẻ rất nghiêm túc liền không nhịn được cười: “Mạnh tiên sinh anh thật ấu trĩ, chúng ta không phải là ở bên nhau cả ngày hay sao?”
Câu hỏi như này Vạn Tố Y đúng là không biết tại sao Mạnh Kiều Dịch lại có thể mở lời, thật quá ấu trĩ không hợp với thân phận của anh chút nào.