Một chiếc Maybach màu đen tiến tới, khỏi cần nói thì cũng biết là do lão phu nhân dặn nguồi đến đón thiếu gia rồi! Đông Phương Kỳ điềm tĩnh bước ra sau mở cửa xe mời Chu Thiên Ngạo lên
Hắn ta lạnh lùng yên vị trên xe, Nam Bá Hoa thì nhìn sang anh một lát sau đó mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Thấy vậy thì Đông Phương Kỳ lại hỏi
“ Hoa công công, cậu sao thế?”
Cái tên Đông Phương chết dẫm này, ông đây đã kêu cưng là đừng có gọi là Hoa công công nữa mà!
Giọng điệu của Đông Phương Kỳ lại mang ý trêu chọc Nam Bá Hoa, anh ta còn không biết sao
Cái tên Nam Bá Hoa này ngoài mặc thì ăn chơi phóng đãng, rất ra dáng đàn ông đào hoa nhưng ở trước mặt Chu thiếu thì cứ như mèo con vậy. Haizz
Nghe lại cái biệt danh “ Hoa công công” từ miệng Đông Phương Kỳ thì anh ta lại cứ như lên cơn điên vậy nhưng vì ngại cậu chủ nên hắn nói nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vậy thôi chứ đang gồng mình đấy
“ Tổ cha nhà cậu, ông đây méo phải công công nhá! Lăn sang chỗ khác chơi” Nói rồi liền ném cặp tài liệu sang cho Đông Phương Kỳ, còn Nam Bá Hoa thì nhăm mặt ngồi vào vị trí phó lái. Đông Phương Kỳ nhìn cậu ta bằng ánh mắt chán ghét sau đó khởi động xe
Hừ! Mới sáng bị thiếu gia hù dọa cho sang Châu Phi, bây giờ lại gặp cái tên lắm chuyện này. Công công gì chứ, tôi là trợ lý chuyên nghiệp của cậu chủ đấy
Công công, Đông Phương Kỳ cậu là tên công thì có
Vừa bước lên xe thì Chu Thiên Ngạo liền nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ 2 tên rảnh hơi kia cãi cọ
Lần nào chả vậy, hai tên này cứ như nước với lửa. Không thể ở cùng nhau hơn 10 phút
Cuối cùng thì bọn họ cũng về đến Chu trạch rồi. Chắc do lão phu nhân thông báo với bọn họ là thiếu gia đã về nên tất cả người làm trong nhà đều tất bật lau dọn nhà cửa, không để mọi ngóc ngách trong nhà có chút bụi vì thiếu gia là người rất ưa sạch sẽ
Chiếc xe đậu trước sân lớn, Đông Phương Kỳ và Nam Bá Hoa lân lượt bước xuống xe, Hoa công công chần chừ một lát vì thiếu gia đang ngủ không biết có nên gọi dậy hay không. Lỡ thiếu gia không vui lại cho anh sang Châu Phi làm bạn với lạc đà thì sao. Anh ta nhìn cậu chủ xong thì quay sang dùng ánh mắt trao đổi với Đông Phương Kỳ
Hoa Công công: Có ên kêu thiếu gia dậy không?
Kỳ đà quản gia: Ai biết, cậu tự giải quyết
-.-
Đệch!
Bạn bè được lắm, lúc hoạn nạn thì không giúp nhau, Đông Phương Kỳ, tôi hận anh
Anh trừng mắt nhìn tên Kỳ đà kia sau đó dang tay mở cửa cho thiếu gia
“ Cậu chủ, tới Chu trạch rồi ạ!” Anh ta nhẹ nhàng thông báo
Chu Thiên Ngạo từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Đã 5 năm rồi anh chưa từng về Chu trạch, so với lúc trước bây giờ còn đẹp hơn
Ngôi biệt thự không giống với các biệt thự khác. Những nhà khác đều xây dựng nhà mình như phong cách Châu Âu cổ kính hay phong cách Italy nhưng biệt thự Chu trạch lại xây dựng theo phong cách Trung Quốc truyền thống, tuy cũ kỹ nhưng lại mang vẻ độc đáo và nét đẹp riêng của nền văn hóa Trung Hoa. Tuy lão phu nhân là người Pháp nhưng bà lại cực kì yêu thích văn hóa và mỹ thực ở Trung Quốc. Điều này lại làm bà nổi bật hơn so với các lão phu nhân khác, bọn họ chỉ đều thích ăn các món Pháp, món Ý còn Chu lão phu nhân lại thích ăn món ăn truyền thống hơn
Người hầu xếp thành hai hàng đứng trước cửa chính biệt thự nghênh đón thiếu gia. Chân anh vừa đặt trên tấm thàm thì bọn họ đều cúi nghiêng người 45 độ chào anh
“ Chào mừng thiếu gia đã về!”
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ sau đó đi vào trong nhà, Chu lão phu nhân và Chu phu nhân đã chuẩn bị từ trước để chào mừng anh trở về
Anh nói: “ Bà nội, mẹ”
Anh chào hỏi xong sau đó ôm hai người vào lòng cho có lệ sau đó đi lên phòng, căn phòng của anh vẫn giữ nguyên vẹn, vẫn được người làm quét dọn sạch sẽ chỉ cần chuyển đồ vào thì có thể ở được. Nhìn bóng con trai bước lên trên lầu thì Chu phu nhân - Địch Thiến lại nhăn mặt
“ Thằng bé này vẫn vậy. Lạnh lùng quá đi mất”
“ Con con không hiểu tính nó nữa sao? Thôi, để thằng bé nghỉ ngơi rồi kêu nó xuống dùng bữa” Chu lão phu nhân nói
Địch Thiến nhìn sang dãy cầu thang sau đó lại “Dạ” một tiếng rồi cũng rời đi
Thằng con chết tiệt này! Mày có biết mẹ mày lo lắng cho mày lắm không? Tính tình vẫn như vậy, coi ai dám gả cho mày nữa hả. Vừa nhìn bộ mặt của nó thôi thì chẳng còn tâm trạng làm những việc khác nữa!!! Haizz