Ông Xã Đừng Đến Đây!

Chương 54




Trong căn phòng tối, Tần Mai Linh say mèm nhìn người trong bóng đêm. Ức lên vài tiếng, nghiêng đầu cười ngây dại

- Chủ nhân ông nói xem, kế hoạch hết lần này đến lần khác thất bại. Thậm chí cổ phần của tôi còn bị lấy mất ông... Không cảm thấy bản thân mình bất tài quá sao? 

Lời nói khi say của cô ta có vẻ như không suy nghĩ. Đột nhiên cảm giác phía thái dương của mình lạnh lẽo nặng nề, mắt nhắm mắt mở cô ta quay sang nhìn. 

- Ông... Ông chủ.. Khẩu súng đặt ngay thái dương cô ta, người đàn ông đeo bao tay đen đưa ngón tay đến gần còi súng 

Đôi mắt đen thẩm được lóe lên qua ánh sáng mờ ảo của đèn đường, chiếc mặt nạ hình quỷ dữ khiến cô ả run sợ. Nói gì thì nói ông ta chính là người hô mưa gọi gió của thế lực ngầm hắc đạo, không biết rằng đang có ai chống lưng đằng sau, chỉ biết người của Trần gia chưa một lần đụng đến thế lực này 

Nhìn cô ta rủn rẫy phía dưới, phím môi ông ta phát ra thứ âm thanh lãnh đạm, người đàn ông xoáy súng sâu vào đầu Tần Mai Linh hơn

- Muốn giữ mạng sống thì nên suy nghĩ trước khi nói. Đừng để cái não cô ngưng hoạt động

- Tôi... T..ôi... Biết rồi thưa... Chủ nhân... Đầu súng ấn sâu vào đầu khiến cô ta đau đớn, đại não kích thích cô ta tỉnh táo, sợ hãi gật đầu

Thu hồi súng, người đàn ông từ từ bước đến phía cửa sổ. Chắp tay ra phía sau, đôi mắt nhìn về phía xa xăm 

- Sắp đến rồi, ngày Trần gia phải trả giá....

Phía ngoài trời mây đen như nhận được thịnh khí tích tụ, sét thay nhau lượn nét đường trời. Ánh sáng sét mỗi lần đánh xuống đều hiện lên mờ ảo ánh mắt căm thù của người đàn ông kia

Rốt cuộc Trần Gia đã gây thù gì với ông ta? Tần Mai Linh co người khiếp đảm không dám thở nhìn theo thái độ con người đáng sợ ấy

- -----.-------

Ở trong văn phòng, Trần Khải tâm tình không tốt kí duyệt hồ sơ. Cánh tay dùng lực mạnh như đang dằn mặt ai đó, vô tình làm chiếc lịch cũ rơi xuống đất

Liếc mặt vẻ không quan tâm nhưng nhìn vào ngày tháng trên tấm lịch bỗng nhiên một hình ảnh lướt qua trong đầu hắn

Đứa bé ngày đó tông vào hắn là con của Gia Ái. Nhìn kĩ ngoại hình tầm 4-5 tuổi hơn nữa không phải tự thán nhưng thằng nhóc ấy ngẫm lại có chút cảm giác thân quen...

Khoan đã 4-5 tuổi sao? Khoảng thời gian đó chẳng lẽ nào... 

Hắn lập tức nhấc máy gọi đến số Jay 

- Jay cậu..

- Ót ét étt khẹt khẹt...

Hửm? Hắn chau mày nhìn vào phía dãy số rồi lại nhìn tên lưu trong danh bạ là số của cậu ta mà? Định cúp máy thì phía bên trong điện thoại dội lại

- Con khỉ khô!! Mày mau trả điện thoại lại cho tao ngayyyyyyyy!!!!!! 

- Ót ét ót ét * Các bạn độc giả tự sub đi nhé!* 

* Rầm!* 

Sau tiếng động đó là giọng của Jay thở hổn hển 

- Alo.. A...lo Trần Tổng....

- Khụ... Jay cậu đang làm cái quái gì vậy? Ba đường hắc tuyến hiện hữu trên đầu hắn

- Tôi..tôi.. Xin lỗi... Cái con khỉ khô nà.. À..à Trần tổng tôi không nói anh.... 

* Tút... Tút... Tút...*

Nhìn màng hình điện thoại, hắn nghiến răng nghiến lợi 

- Jay có vẻ cậu rất thích chơi với khỉ...!!

Mệt mỏi quăng điện thoại lên bàn, nhịp ngón tay cho dù Jay có trở về cũng không kịp thời gian điều tra. Gia Ái... Chuyện này đích thân anh sẽ điều tra

- -----.-------

Nhà Gia Ái

* Dingdong Dingdong.... * 

Phía ngoài cửa Thuần An ăn mặc lịch lãm mang theo bó hoa ấn chuông

* Cạch* 

Phía cửa mở anh vốn định tạo bất ngờ cho Gia Ái, đưa thẳng bó hoa cho người sau cửa 

- Tiểu Ái buổi tối tốt lành...

Khóe miệng giương lên cười tươi tắn đợi tiếng cảm ơn từ cô nhưng 

- Chú An... Con ở dưới này...

Nhìn xuống phía dưới, ôi trời thì ra là tiểu Hào Hào mở của. Đưa tay vuốt mặt, thật là mất mặt với nhóc con quá anh cố gắng nặn nụ cười gượng gạo

- Hào Hào hoa tặng con 

Hào Hào đang đưa hai tay vào túi, đôi mắt to đưa qua nhìn bó hoa rồi lại nhìn chú Thuần An. Nước mắt rưng rưng nhớ đến tên con trai trên lớp cũng tặng cành hoa cho cậu bé như vậy, chẳng lẽ....

- Huhu chú Thuần An... Cháu tuổi còn nhỏ... Cháu thật sự không thể nhận tình cảm của chú được đâu huhuhuuuuu 

Rồi câu nhóc chạy thẳng vào nhà vừa khóc vừa vọng lại 

- Cháu muốn lấy vợ cơ mà huhuhuuuuuu 

Khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì, mắt chứ A mồm chữ O anh thật sự không hiểu nhóc con đây là đang nói gì? Anh có làm gì bé đâu? 

- ---.----.-----

Góc đảo khỉ 

Sau khi vật lộn với con khỉ, cuối cùng Jay cũng dành lại được chiếc điện thoại yêu quý 

Nghĩ đến việc nhất định là Trần Khải muốn anh quay về làm việc nên gấp gáp gọi lại cho hắn 

- Alo Trần Tổng

- Ừm. Trần Khải trả lời

- Trần Tổng có phải ngài có việc cần tôi trở về không? Âm điệu của Jay không giấu nổi vẻ vui mừng

- Ừm...

- Thật sao!??? Trần Tổng tôi lập tức về ngayyy!!! Jay quay sang con khỉ đang lột vỏ chuối phía xa - Khỉ khô chết tiệt lão tử sắp không gặp người rồi hahahahaha 

- Jay để tôi nói. Hắn vốn ừm trong họng tiếp chuyện, nhưng chưa kịp tiếp thì Jay đã giành lời

- Vâng? Trần Tổng anh yên tâm tôi sẽ thu xếp hành lý pla pla pla.a... Haha...pla pla...

Nghe Jay nói luyên thuyên, Trần Khải xoa thái dương mệt mỏi. Không nhịn được hắn gầm lên

- Về cái đầu bò cậu!!!! Tôi mới cho người ship thêm 10 con khỉ đến đảo. Thấy cậu thích khỉ như vậy tôi giúp cậu góp vui. Vậy ha! Không cần cảm ơn! 

- Trần.. Trần tổng.. Anh... Anh không hiểu nhầm gì chứ... Alo...alo 

Jay như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, mếu máo nước mắt chảy thành dòng sông uất ức 

- Tại saoooooooooo!!!!!!!!!!!!! 

* Bẹp* Đột nhiên vỏ chuối từ đâu đó rơi vào đầu Jay

Gân xanh nổi đầy trán, đường đường là một hảo soái ca lại bị dồn đến bước đường này... Đưa bàn tay cầm chặt cán chổi bên cạnh

- Con Khỉ thúi!!!!!!! 

- ót ét ót ét.... 

Phía nhà bếp Tiểu Ly đang nêm nếm canh lắc đầu nhìn bọn họ 

- Nếu thật sự rời đảo không biết anh ấy có nhớ nó không nữa haiz... 

- KHỈ THÚIIIIIIIIIIIIIIIIII