Ông Xã Đừng Đến Đây!

Chương 32




Ấn nút tắt, hắn đưa tay xoa huyệt thái dương. Mai Linh xin lỗi hiện tại ngoại trừ tiểu Ái anh không thể quan tâm thêm ai

Cơ thể nóng hổi qua lớp vải chạm đến da hắn, cô bị sốt sao. Đưa tay kiểm tra, nóng quá! Ánh mắt thêm thăng trầm khó đoán

Vậy mà vừa rồi bản thân lại nghĩ cô ấy ...

Mím chặt phím môi mỏng, nhớ đến vết roi da vô tình trên lưng cô .Trần Khải đột nhiên có cảm giác chán ghét chính bản thân mình, sao hắn lại cư xử như một tên cầm thú đến vậy!

- Ông..ông chủ đã đến nơi. Bác tài xế thở nhẹ nhõm 

Thân hình lực lưỡng hắn cẩn thận bồng nhẹ cô lên, bước chân đi nhanh đến phòng cấp cứu 

- Mau khám cho cô ấy! Thanh âm bá đạo, hắn nhìn ông bác sĩ mũi to 

Chỉnh kính nhìn người đối diện, Trần tổng tài? Khuôn mặt tái xanh, hô hấp cố lấy bình tĩnh lập tức đến xem tình trạng của Gia Ái 

Nhìn sơ khuôn mặt cô, tay cầm lấy kim tiêm vừa rút thuốc trong ống vừa thắc mắc 

- Cô gái này đêm qua sốt nặng, sáng nay lại trốn viện đây mà.. Thật không biết thương bản thân mình 

Đêm qua sốt nặng? Người hắn như chấn động, đầu mười ngón tay tê rần. Khuôn mặt anh tuấn nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé,hắn khụy xuống bên giường bệnh 

- Tiểu Ái... Anh sai rồi..Sao hắn có thể suy nghĩ rằng cô là loại đàn bà đê tiện câu dẫn đàn ông được chứ

Trong lúc cô bệnh nặng hắn lại không có bên cạnh cô, ôm lấy cô chăm sóc cô, còn dịu dàng ôm ấp người con gái khác.Một người đàn ông tồi như hắn thì hắn có tư cách gì đề chửi mắng cô? Có tư cách gì để được cô yêu?

Ánh mắt nội tâm nhìn bác sĩ, lo lắng hỏi tình trạng của cô 

- Cô ấy bị sao? 

Bác sĩ kê toa thuốc đưa y tá, lắc đầu trả lời 

- Không còn gì đáng lo ngại nữa, lưỡi bị xây xước nhẹ may là ngăn cản cô ấy kịp thời nếu không e rằng.. Bây giờ chỉ cần kê thuốc hạ sốt kèm theo xử lí vết thương ngoài da là xong 

Cơ mặt dần giãn nở, thở phào nhẹ nhỏm. Phía bên cánh cửa hé mở, tiểu Ly đưa mắt nhìn vào bên trong 

- Vào đi. Không đổi tầm nhìn, Trần Khải nhàn nhạc ra lệnh 

Từ khi nhận được điện thoại thông báo cô vào bệnh viên chăm sóc Gia Ái, cô rất vui. Thường ngày ở nhà Gia Ái rất tốt với cô, thậm chí thân như chị em ruột

Trần Khải đứng dậy, bỏ một tay vào túi, một tay lau mồ hôi cho cô. Môi mỏng yêu chiều hôn nhẹ vào trán cô

- Cô ở đây chắm sóc thiếu phu nhân. Có việc gì gọi tôi 

Tiêu Ly không dám ngước đầu, chỉ gật gù liên tục

- Dạ..Dạ tôi sẽ chăm sóc thiếu phu nhân chu đáo 

Hắn ừm một tiếng rồi xoay lưng rời khỏi, bệnh viện bên phía Tần Mai Linh báo cô ta vừa ngã cầu thang chấn thương đầu. Hắn cần phải qua xem cô ta như thế nào

Jay được lệnh ở bên ngoài canh gác. Anh đứng ngồi rãnh rỗi, đột nhiên từ xa xuất hiện một bóng dáng quen mắt. Bác sĩ khoa mắt lần trước đây mà, nhàm chán như vậy đem ông ta ra đùa một chút vậy

Jay phất tay ra hiệu chặn đường bác sĩ mũi to, đột nhiên bị chặn đường ông ta hùng hồ mắng 

- Bọn lưu manh các người không được quấy nhiễu ở bệnh viện! Tránh ra... Nếu không tôi sẽ..

- Sẽ như nào? Giọng giễu cợt sau lưng ông ta vang lên 

- Tôi..Tôi sẽ điện cảnh sát tống các người đi. Vị bác sĩ tội nghiệp cố kiềm nén sợ sệt 

Giương môi cười, Jay đem điện thoại đã bấm sẵn số đưa sát tai lão 

- Nào gọi đi... Jay nghiêng đầu khiêu khích 

Vừa xoay mặt cầm lấy điện thoại, thì quỷ thần ơi. Đại tổ tông không bình thường đây mà. Không cần thể diện nữa, lão còn muồn làm ăn. Nước mắt nước mũi có bao nhiêu lão tung ra hết 

- Ngài Jay.. Tôi nào có thù oán nào với ngài chứ... Ô ô... Ngài rốt cuộc muốn tôi làm sao mới tha cho tôi ... 

Ôi!! Đôi chân dài của anh có thể cảm nhận được nước mắt nước mũi lấm lem của lão đã thấm vào quần tây của mình. Mắt trợn trắng đời anh ghét nhất là bẩn thỉu, Jay vùng vẫy chân la hét 

- Buông ra... buông ra mau!!!! 

- Ô..Ô .. Tôi đã trao hết tấm thân cho vợ tôi rồi..Ngài..ngài đừng bức hiếp tôi nữa ô ô 

- Buông raaaaaaaaaaaa!!!!! Jay dồn hết sinh khí hét muốn bay nóc bệnh viện 

Lão biến thái này đang nghĩ anh thành gì vậy chứ! Sắc mặt của mấy tên vệ sĩ xung quanh vì cảnh tượng này mà ôm bụng cười như vớ được vàng 

"Rầm" Tiểu Ly đẩy mạnh cánh cửa, thần sắc thập phần đáng sợ bước đến gần bọn họ

- Tiểu Ly.. Anh.. 

" Bốp" một cú tát thân ái in lên mặt Jay đáng thương. Tiểu Ly đánh liên tục vào ngực anh 

- Đồ đê tiện ..bỉ ổi.. Anh hại đời người ta mà còn tỏ tình với tôi..!! Đồ biến thái bệnh hoạn ..huhu...ngay cả một ông già xấu xí anh cũng không buông tha huhuhu.. 

Cô nhóc nhỏ nhắn ống tay ngắn ông tay dài nắm lấy cổ áo hắn, liên tục than trời trách phận vớ phải cái tên bệnh hoạn 

Sắc mặt từ đỏ ngượng ngùng đến xanh méc, đây có phải là gậy đập lưng ông không? Cười khổ sở biết vậy anh không nên chọc lão già ảo tưởng này rồi

Ôm chặt lấy cô, Jay cố gắng giải thích 

- Tiểu Ly anh không có không có .. Anh là đàn ông chính hiệu! 

Tiểu Ly ngước đầu nhìn anh, ngây thơ hỏi

- Thật không ? 

- Thật vạn lần thật! Anh nghiêm túc nhìn cô

Tiểu Ly vốn là người ngây thơ dễ giận dễ hết, nhờ tâm hồn trong sáng này mà cô đã thu hút được Jay

Nhẹ nhàng dựa cái đầu nhỏ vào ngực anh tiểu Ly ngốc nghếch cười hì hì 

Jay không nhịn được cười ấm áp, liếc xeo tên mập mạp dưới chân, miệng ra khẩu hình " Cút!"
------.--------.-------

Bệnh viện 

- Cô ấy như nào rồi ? Trần Khải nhìn Mai Linh đang ngồi ngơ ngác 

Bác sĩ nhìn sang cô ta rồi lại nhìn hắn, hằn giọng trả lời 

- Trần tổng, cô Tần bị chấn thương đầu dẫn đến hốt hoảng tinh thần cần người quan tâm tích cực ở bên cô ấy để giảm bớt nổi sợ 

Hắn gật đầu cho bác sĩ lui, bước đến Tần Mai Linh

- Sao lại té cầu thang? Hắn chau mày nhìn cô ta

Tần Mai Linh rưng rưng nước mắt ôm lấy hắn, òa khóc nức nở 

- Khải..sao anh lại bỏ em đi..huhu.. Em ở lại một mình rất sợ..rất sợ huhuhu

Hắn nhói lên cơn đau lòng, mặc cho cô ta ôm.

- Anh ở đây..không sao không sao rồi .. Âm thanh trầm ấm dỗ dành Mai Linh

Ngồi cạnh trấn an cô ta, nhắm mắt hắn lại nhìn thấy hình bóng của Gia Ái. Trong lòng hắn không hiểu sao lại khó chịu như sắp có chuyện gì xảy ra. Gia Ái em bây giờ có ổn không?

-----.------.--------.----- 

Phòng bệnh Gia Ái 

Tiểu Ly chăm chú gọt trái cây, lâu lâu lại nhìn qua Gia Ái. Gia Ái sao chị lại phải chịu khổ như vậy? Vừa rồi tiểu Ly nghe lén cuộc nói chuyện của bọn vệ sĩ, thì ra Trần Khải không phải vì đi công việc mà là đi qua chôc Tần Mai Linh 

Haizz.. Cuối cùng Trần Tổng đổi với chị là như thế nào đây Gia Ái 

"Ưm" lên một tiếng, ánh mắt mệt mỏi khẽ mở. Mờ ảo nhìn xung quanh căn phòng, đôi môi khô khốc gọi tiểu Ly 

- Nước..Nước ..

Tiểu Ly nhìn thấy cô tỉnh liền vui mừng rót nước đến, giọng như chú chim nhỏ mừng rỡ đút nước cho cô

- Nước đây.. Chị Gia Ái nào uống đi.. 

Uống xong tiểu Ly vừa xoay lưng cất chiếc tách, phía sau lưng tiểu Ái liền mạnh bạo rút cây kim trong tay ra 

- Gia Ái.. Chị làm sao.. Tiểu Ly hoảng hốt bước nhanh đến cô 

Trong đầu Gia Ái đau nhức, nhưng nghĩ đến vết thương sau lưng cùng những lời nhục mạ của hắn.. Quyết tâm rời khỏi đây càng lớn 

Nắm chặt lấy tay tiểu Ly cô yếu ớt van xin

- Tiểu Ly.. Em làm ơn giúp chị được không? Chị không muốn hức.. Chị không muốn bị tên ác ma đó hành hạ 

Gia Ái hốc mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đầy sợ hãi tha thiết cầu xin tiểu Ly. Tiểu Ly là phụ nữ đương nhiên hiểu cô đau lòng đến mức nào, nuốt nước bọt nhìn cô thấp giọng hỏi

- Chị muốn em giúp như thế nào? 

-----.-----.--------

Phía bên ngoài hành lang 

- Thiếu phu nhân cô mau đứng lại...!!!! Bọn vệ sĩ đuổi theo đằng sau cô gái mặc đồ bệnh nhân 

Hộc hộc... Tiểu Ly chạy bán sống bán chết hi vọng Gia Ái có thể nhanh chóng rời khỏi đây 

Gia Ái em hi vọng sau khi rời khỏi chị sẽ hạnh phúc..

Chạy một lúc lâu đột nhiên tiểu Ly không còn nghe tiếng đuổi bắt của bọn vệ sĩ. Đứng lại xoay người nhìn phía sau 

- Không có ai?? Rõ ràng là đang đuổi theo tại sao lại không thấy nữa 

Tiểu Ly cứ ngây ngốc nhòm ngó xung quanh, không hề phát hiện một tên áo đen đang bước gần đến cô 

- CHẾT ĐI.. Âm thanh ma quỷ vang lên phía sau tiểu Ly 

Bóng hình nhỏ bé đau đớn khụy xuống nền lạnh, nước mắt lăn dài 

- Jay..Cứ..u..e...m