Mặc Đình kêu người chuẩn bị rất nhiều lễ phục, còn đích thân chọn cho cô một bộ trong đó, một chiếc váy cúp ngực có họa tiết được làm bằng sợi kim loại, quần bó màu trắng, họa tiết biểu tượng cho kiệt tác thủy mặc của Phương Đông, vì mang đậm màu sắc phương Đông cho nên mặc trên người Đường Ninh sẽ tôn lên khí chất cổ điển của mĩ nhân phương Đông, cùng với cái eo thon thả uyển chuyển, đôi chân thẳng tắp trắng nõn…sự dịu dàng, sự quyến rũ của cô ngay trong lúc này giống như đang tỏa ra một loại hương thơm trong không khí.Mặc Đình đứng sau lưng Đường Ninh, dán chặt lồng ngực của mình vào lưng Đường Ninh, hai tay ôm lấy eo thon của cô, không nỡ buông ra: “Em giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.”“Đó là do ánh mắt của anh tốt." Đường Ninh khen ngợi, cô thực sự không biết rằng Mặc Đình có thể hiểu cô đến mức này, anh biết chủ đề chụp ảnh của cô là trào lưu Phương Đông, cũng biết có người sỉ nhục cô vì cô là một người mới, cho nên Mặc Đình đã cố ý chọn bộ váy này, anh muốn để cho mấy người đó nhìn thấy, không chọn Đường Ninh chính là thiệt thòi của bọn họ…“Sao em lại muốn làm người mẫu chứ, thật muốn giấu em đi.” Mặc Đình đặt cằm lên vai Đường Ninh, oán giận một tiếng.“Vậy thì tại sao anh không nói, ngay cả Hàn Nhược Tuyết cũng phát điên khi nhìn thấy anh” Đường Ninh lập tức phản bác, rồi lại cười, “Anh yên tâm, chúng ta không phải là người duy nhất có thể chạm vào nhau sao?”“Đúng vậy.
"Nói xong, Mặc Đình xoay Đường Ninh lại rồi hôn lên môi cô ấy.
Hai người họ đang ở trước gương, triền miên nồng nhiệt.
Thậm chí Đường Ninh có thể nhìn thấy biểu cảm của mình qua gương, nụ hôn của Mặc Đình, thật sự khiến người khác hưởng thụ, hơn nữa, cho dù là triền miên hay là nồng nhiệt, đôi môi của anh cũng chỉ dành cho riêng cô.
Nếu một người phụ nữ khác hôn Mặc Đình, trong lòng cô, thế mà lại cảm thấy rất khó chịu.“Được rồi, em sắp muộn rồi.” Đường Ninh đỏ mặt đẩy Mặc Đình ra.“Sau khi về nhà phải bồi thường gấp đôi cho anh.” Mặc Đình dịu dàng buông cô ra.Đường Ninh gật đầu, hôn lên vành tai Mặc Đình: "Anh muốn bồi thường như thế nào cũng được hết..."Triển lãm ảnh diễn ra vào lúc 7 giờ tối.
Trong một công viên bỏ hoang ở Mỹ, lúc mà Đường Ninh đến nơi cũng không quá muộn nhưng cũng không quá sớm, bởi vì khi cô lấy thư mời ra thì đã có rất nhiều người nổi tiếng đã tập trung ở khu vực triển lãm.
Tất nhiên trong đó cũng bao gồm người cô của cô, bà Bertha.Tất cả mọi người đều muốn cạnh tranh về sắc đẹp, nhưng đa số đều mang phong cách phương Tây, chỉ có Đường Ninh, mặc một chiếc váy ngắn đậm chất phương Đông, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có cả người phụ trách đã gạt bỏ cô vào sáng nay, Mina.Chỉ thấy cô ta nghiền ngẫm cầm ly sampanh bước đến trước mặt Đường Ninh, nói chuyện mang theo một chút mỉa mai: “Tôi thực sự không ngờ rằng cô sẽ đuổi theo tôi đến tận đây chỉ để lấy lại trang bìa tạp chí.”Đường Ninh khẽ cười, đoan trang hào phóng: “Tôi nghĩ cô Mina đã hiểu lầm rồi.”“Không có gì là hiểu lầm cả, cô biết rõ là tôi muốn chụp theo trào lưu Phương Đông nên mới cố ý ăn mặc như thế này, nhưng đáng tiếc là tôi mà đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.” Mina nghĩ rằng điều mà Đường Ninh nói rằng sẽ khiến cô ta hối hận chính là diện mạo nổi bật của cô vào lúc này.
Dù nó quả thực rất đẹp nhưng họ sẽ không đến mức chỉ vì một người mẫu mà thay đổi quyết định của mình."Còn nữa, anh, Hàn tổng của Thiên Nghệ mấy người nói rằng, nhân phẩm của cô không tốt, xem ra bây giờ, những gì anh ta nói không sai.
Đúng là cô muốn mượn cơ hội để leo cao.""Tôi nói, trang phục của tôi hôm nay không hề liên quan gì." Đường Ninh nhấn mạnh một lần nữa, thanh âm to hơn một chút, trực tiếp thu hút sự chú ý của Bertha và các khách VIP ở trong buổi triển lãm.“Cô đúng là có mưu đồ, chẳng trách Nhược Tuyết nhắc tôi phải đề phòng cô.”“Cô Mina, cô thật sự quá coi trọng bản thân rồi.” Nói xong, Đường Ninh nhìn Bertha ở phía sau Mina, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Cô ơi.”.