Vũ Thu Thiên xốc lại tinh thần, mỉm cười bước ra ngoài cùng với Trần Dịch Quán. Cả hai gương mặt đầy vẻ áy náy, cúi người nói xin lỗi tới mọi người trong studio. Có vẻ như ngoài Lã Lâm Phong ra thì chẳng ai trong số họ thấy khó chịu hay bất bình với hành động kia. Dù sao trong mắt những người ở đây bọn họ là một đôi tình nhân mà việc đùa giỡn thân mật như vậy còn quá đỗi bình thường nên tất cả đều lắc tay ra hiệu không sao.
Tới phần công việc tiếp theo cũng không phải điều gì quá khó khăn nhưng vì phải quay cận mặt nên Vũ Thu Thiên cùng Trần Dịch Quán phải ghé sát mặt vào nhau. Gần gũi với chị em của mình thế này có chút ngượng ngùng lại có chút buồn cười, Thu Thiên chỉ có thể cố gắng nín để không cười phá lên.
Đạo diễn bên ngoài lên tiếng:
- Hai người gần môi lại nhau một chút, máy quay focus vào đó.
Lã Lâm Phong đứng ở một chỗ, gương mặt lạnh đạm, thờ ơ nhưng bàn tay lại như muốn bóp nát cốc cà phê. Chỉ là quay CF để quảng cáo cho mĩ phẩm chứ đâu phải quay phim tình cảm, gần gũi như vậy để làm gì. Anh chỉ muốn ra đó, cốc vào đầu lão đạo diễn một cái, rồi xách ông ta ném ra ngoài đuổi thẳng cổ. Đáng tiếc những suy nghĩ ấy chỉ có thể tự mình tưởng tượng, Lã Lâm Phong đây là cố gắng công tư phân minh.
Thật sự không thể xem nữa, Lã Lâm Phong không hiểu vì sao mình lại thấy chướng mắt hai con người kia như vậy. Sự khó chịu làm cơn đau dạ dày của anh lại tái phát, liền lấy cớ bỏ về chiếc xe thân yêu của mình.
Anh khom cơ thể cao lớn, với tay trong hộc đầu xe nhưng không tài nào tìm thấy lọ thuốc. Gương mặt điển trai lúc này đã tái nhợt, đôi bàn tay Lã Lâm Phong không tự chủ được mà hơi run. Xem ra lái xe trong tình trạng này quả thật sẽ rất nguy hiểm. Anh lấy điện thoại, giọng thều thào, mệt mỏi nhưng không giấu được ngữ khí khẩn trương.
Trợ lí An nhận được điện thoại của sếp tổng liền báo với đạo diễn một tiếng rồi vội vã chạy ra bãi đỗ xe.
Xe dừng lại trước căn biệt thự cổ, nhuốm màu trang nhã nhưng dáng vẻ của hai người đàn ông thì không.
Lã Lâm Phong cao hơn trợ lí An một cái đầu hơn nữa cơ thể cũng nhiều thứ gọi là cơ bắp hơn. Cả thân thể ấy đổ rạp lên một chàng trai gầy gò, mỏng manh. Thật quá thê thảm.
Người làm nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của cậu chủ, hớt hả chạy vào báo với Lã phu nhân. Từ trong nhà, một người phụ nữ thanh thoát, tạo nhã bước ra. Biết bệnh tình của con trai tái phát, trong lòng bà cũng lo lắng như lửa đốt, nhưng tuyệt nhiên đều chỉ giữ lại trong lòng. Gương mặt bà vẫn thể hiện vẻ nhàn nhã của một vị quý bà cao quý danh giá.
Lã Lâm Phong nằm phịch xuống sô pha trên trán đã lấm tấm mồ hôi, môi mỏng nhợt nhạt đến doạ người. Người làm lật đật đem lọ thuốc đến, anh gắng sức mình nhét viên thuốc đắng ngắt vào miệng. Mẹ Lã cầm khăn tay, lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt con trai, giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Lại có chuyện gì làm con căng thẳng sao?
- Dạ không, chỉ là vài thứ vặt vãnh thôi.
Lã Lâm Phong trả lời lấp lửng như thế bà biết chắc chắn không phải đơn giản như anh nói. Nếu anh đã không muốn nhắc đến, bà cũng không muốn tra hỏi cặn kẽ. Con cái dù sao cũng cần những khoảnh trời riêng tư thầm kín của tụi nói.
Bà lấy miếng táo trên đĩa, đưa cho Lã Lâm Phong nhưng anh từ chối, cơn đau dưới bụng khiến anh chả muốn ăn uống gì cả. Lã phu nhân hiểu ý liền để anh nằm đó nghỉ ngơi một lát. Bà đứng dậy, vừa quay lưng đi liền dừng lại:
- Chuyện đó con muốn làm tới cùng đúng không?
Anh im lặng không nói, bà thở dài một hơi:
- Vẫn nên nghĩ tới người đó thì hơn. Hạnh phúc vẫn là quan trọng nhất. Mà người ta chỉ hạnh phúc khi...
Bà chưa kịp nói hết câu, Lã Lâm Phong đã nhíu lông mày, cắt lời:
- Nhất định sẽ hạnh phúc.
- Cho dù không phải là tự nguyện sao? Mặc kệ cả việc cảm xúc thực sự của con sao?
Bà quay người lại, ánh mắt đầy tâm sự nhìn đứa con trai cứng đầu của mình, lắc nhẹ đầu rồi bỏ đi. Lã Lâm Phong nằm lại trơ trọi ở đó, trong đầu anh cứ văng vẳng những lời đó của mẹ, như khắc sâu vào tâm trí anh. Những gì mẹ lo, mẹ nghĩ anh cũng lo tới, cũng nghĩ tới. Những gì mẹ sợ, anh còn sợ hơn. Nhưng Lâm Phong chẳng nghĩ được giải pháp nào khác có thể bù đắp được lỗi lầm to lớn của mình. Suốt mấy năm nay, anh chưa từng có phút nào thực sự vui vẻ. Làm sao có thể vui vẻ nổi khi luôn mang trong mình nỗi ám ảnh ấy kia chứ.
Gần mười lăm phút qua đi, dưới bụng đã bớt cơn thịnh nộ, người đàn ông dựng cơ thể to lớn của mình đứng dậy đi một mạch ra chiếc xe đang đỗ ngoài sân. Vẫn là nên ưu tiên công việc hơn, anh tới trường quay xem xét tình hình. Xe đến nơi đã nghe thấy những lời chào tạm biệt vang lên. Lã Lâm Phong hơi ngơ ngác, anh mới chỉ rời đi cùng lắm là ba mươi phút mà đã quay xong rồi sao? Chả lẽ bọn họ lại qua loa với nhiệm vụ mà anh giao đến thế?
Đôi chân sải những bước dài nhanh nhẹn, khuôn mặt nghiêm nghị đứng trước vị đạo diễn. Anh có dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để hỏi:
- Đã quay xong rồi? Công suất làm việc tăng lên đáng kể đấy nhỉ, hay chỉ làm qua loa?
Đạo diễn nhìn anh, cười thật thà:
- Nhờ cả Thiên với Quán, hai cô cậu hợp tác rất ăn ý với nhau nên việc quay hình diễn ra rất nhanh. Bây giờ chỉ cần chỉnh sửa lại là có thể gửi thành quả cuối rồi.
Lã Lâm Phong không đáp lại mà đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy người muốn tìm, anh hỏi:
- Sao không bảo mọi người cùng ăn trưa?
- Có chứ, bọn họ đang chuẩn bị di chuyển tới nhà hàng.
- Ừm, vậy ông cũng chuẩn bị đi.
Lã Lâm Phong định quay chân bước đi, một cậu nói của người sau lưng làm anh đông cứng:
- À, nhưng Thu Thiên không đi được, cô ấy dường như có việc gì đó, rời đi rất vội vã.
Nhân viên nhìn sếp lớn của mình đi phăng phăng ra xe, chẳng biết kẻ lớn mật nào đã chọc tới anh ấy nữa. Vốn dĩ bình thường Lã Lâm Phong không phải là kiểu tổng tài khó tính thất thường như vậy. Phải trách kẻ nào đó vô tâm khiến ngài bận tâm không thôi.
Kẻ nào đó bên này tâm trạng đang cực kì phấn khích, vừa cười vừa chạy như một đứa trẻ. Là người anh đáng ghét của nàng về, người anh trai Vũ Thu Thiên luôn mong chờ được ờ bên cạnh để dựa dẫm, người ấy đã về khiến cô sung sướng biết bao. Rõ ràng là chuyện quan trọng như vậy mà cả ba mẹ lẫn anh đều không hé cho cô biết lấy một lời để cô ra đón. Vũ Thu Thiên lao vào lòng Vũ Thiên Phong, cảm nhận cơ thể anh vừa quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm làm sao. Nước mắt nơi khoé mi cô không nhịn được mà trào ra, nàng công chúa nhỏ xị mặt trách móc liền được ba người lớn vỗ về. Vũ Thu Thiên dù là hai mươi tuổi hay hai mươi năm nữa vẫn mãi là em bé của cả nhà.
Nhà bốn người vui vẻ nói cười không ngớt, tới tận khi phục vụ đã dọn đồ ăn lên vẫn không thể khiến những người hạnh phúc kia ngưng được câu chuyện của mình. Vũ Thu Thiên cười đến mỏi cả cơ miệng, nhưng lại có người vì cô mà miệng chẳng buồn nhấc lên...
Lã Lâm Phong lên tới văn phòng cả người ngồi phịch xuống ghế đầy chán nản, bàn tay đưa lên cổ mạnh mẽ nới rộng cà vạt. Từ nơi ấy lộ ra trái táo Adam đầy nam tính cùng chút da thịt lấp ló phía trong thật quá hấp dẫn. Mấy nhân viên nữ nhìn qua cửa kính, lén nuốt nước bọt, quá đẹp, quá mê hoặc rồi. Có lẽ Lâm Phong cũng cảm nhận được vô số con mắt thèm thuồng đang nhìn vào mình khuôn mặt điển trai đanh lại, lấy điều khiển hạ rèm xuống.
Anh cố giữ bản thân mình tỉnh táo, không quan tâm tới những chuyện tầm phơ tầm phào nữa, giải quyết từng tập tài liệu một. Khi nhìn thấy báo cáo tài chính của quý II đang khởi sắc hơn nhiều đôi môi anh không kiềm chế được mà cười tươi rói. Thành quả này cũng quá ngọt ngào rồi, vài ba năm nữa Lâm Phong ngồi lên chiếc ghế chủ tịch, sẽ chẳng ai có thể bắt bẻ anh được nữa. Nghĩ tới đây, tinh thần liền hăng hái đột xuất, vị tổng tài định bụng xử lí cho hết công việc của tuần này ngờ đâu một cuộc điện thoại gọi đến làm thay đổi toàn bộ chủ đích của anh.
Lã Lâm Phong tự mình lái xe đến điểm hẹn, ngồi đợi anh ở phía trong là một người đàn ông dáng vẻ cao ráo, sáng sủa nét mặt hiền lành. Lâm Phong nắm chặt bàn tay căng thẳng ngồi đối diện người kia, giọng nói cố vui vẻ:
- Cậu về lúc nào sao không báo tôi ra đón?
- Vừa mấy tiếng trước thôi, tôi về gấp như thế chẳng phải là vì cậu sao.
Nụ cười gượng gạo của Lã Lâm Phong càng thêm cứng đờ lại, anh đoán người đó cũng đã hiểu được ý đồ của anh nên cũng không phủ nhận chỉ đành dập tắt nụ cười, ngồi nín lặng.
- Cậu từ bỏ đi.
Lã Lâm Phong khẽ nhếch khoé môi:
- Ý cậu là sao? Tôi không hiểu.
Người đàn ông phía đối diện cau mày:
- Đừng có lảng tránh nữa, đừng nghĩ tôi không biết cậu đang làm cái trò gì- có lẽ như không thể kiềm chế, anh ta đập bàn- tránh xa em gái tôi ra.
Lã Lâm Phong nhìn vẻ tức giận kia lòng vẫn bình thản, anh vứt bỏ hết những lắng lo đi rồi, điều mà anh muốn bằng mọi giá đều phải đạt được:
- Bác sĩ Vũ, sao lại làm ầm lên như thế. Tôi với Thiên chỉ là mối quan hệ công việc mà thôi.
- Vũ Thu Phong ngồi dựa vào ghế, đưa tay lên mặt cười hừ:
- Công việc? Cậu còn bàn bạc cả chuyện xa hơn cơ mà. Với cương vị là bạn bè tôi thành thật khuyên cậu, hai người không hợp nhau chút nào... Lại với cương vị anh trai của Thiên, tôi không muốn nó dây dưa với một kẻ như cậu.
Ánh mắt Lâm Phong đen lại nhưng miệng vẫn cười ma quái, kẻ như anh? Kẻ cần tiền thì có tiền, cần địa vị có địa vị, nhan sắc cũng chẳng phải dạng xoàng. Là kẻ như thế sao? Như vậy thì có gì mà phải đắn đo chi.
- Kẻ như tôi?
- Đúng, cậu là người quá tham vọng, cậu yêu tiền, yêu công việc hơn tất cả. Người như thế sẽ chăm lo được đứa em gái ngờ nghệch của tôi ư?
Vũ Thu Thiên mà ngờ nghệch, quãng thời gian xa nhau Vũ Thu Phong đã chẳng còn hiểu em gái của mình nữa rồi. Lã Lâm Phong thấy Thiên chẳng khác hồ ly xảo quyệt là mấy, từ nhan sắc tới vẻ mặt giả tạo của cô mỗi lần đối mặt với anh. Thật quá đáng ghét. Nghĩ tới đây anh thấy đầu mình dạo này dành quá nhiều chỗ cho cô gái này rồi, đau đầu chết mất. Nguyên cả một ngày hôm nay chỉ toàn những chuyện không đâu.
Vũ Thu Phong nói tiếp:
- Cả chuyện kia nữa, cậu quên rồi sao? Cậu có tư cách để đối mặt với con bé cơ à? Hay bản thân cậu chẳng còn chút liêm sỉ nào?
Lã Lâm Phong đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng từ lúc gặp nhau tới giờ, Thu Phong liên tục công kích anh, thậm chí còn nhắc đến cả chuyện kia. Anh không quên, vẫn luôn nhớ, nhớ đến mức ám ảnh mỗi đêm chính vì thế nên anh mới làm đến bước đường này. Tại sao không một ai chịu thấu hiểu tấm lòng của anh, tại sao mọi người đều cho rằng anh chỉ nhất thời trêu đùa với cô chứ. Anh thật sự không thể nhịn nổi nữa, lý cà phê đang cầm trên tay liền đặt mạnh xuống bàn, gằn giọng:
- Cậu đi quá xa rồi đấy. Đừng có mơ xen vào chuyện của tôi.
Nói rồi anh đứng phắt dậy, gương mặt xám xịt bỏ đi.