Người đàn ông lạ mặt chở cô vào tận chỗ để xe của trường sau đó còn tốt bụng muốn đưa cô lên lớp. Dù sao cũng là người mang ơn, Vũ Thu Thiên thấy mình không nên bất lịch sự mà từ chối, miễn cưỡng sánh bước cùng anh ta. Nam thanh nữ tú ở cùng một chỗ không khỏi thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, tiếng xì xầm làm Vũ Thu Thiên có chút khó chịu. Trong hỗn tạp thanh âm, Vũ Thu Thiên nghe loáng thoáng có tên mình và Evan, một cái tên nước ngoài, cô ngờ vực nhìn sườn mặt của người bên cạnh, ngẫm nghĩ: "Chả lẽ đó là tên của cậu ta sao? Trông cũng đâu giống người nước ngoài?".
Evan cảm nhận được ánh mắt của Vũ Thu Thiên đang dán chặt vào mình, cố giữ tim không nhảy ra ngoài lồng ngực. Thật ra, cậu đã nói dối. Vũ Thu Thiên cùng cậu chưa từng gặp gỡ trước đây. Nhưng cậu thì biết cô rất rõ, Evan đã ngưỡng mộ Vũ Thu Thiên ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô trong lễ chào mừng tân sinh viên. Giữa hàng trăm người con gái xinh đẹp, cậu chỉ thấy mình Vũ Thu Thiên nổi bật với khí chất khác biệt. Cô đem đến thứ cảm giác mà cậu khó có thể nói lên thành lời, chỉ biết rằng tâm hồn lẫn ánh mắt của cậu đều chằng thể nào rời khỏi cô nữa rồi. Nhưng đáng tiếc hai người học hai ngành khác nhau vậy nên số lần chạm mặt cực kì ít ỏi, Evan cảm thấy cơ hội ngày hôm nay hình như là ông trời cảm thương mà ban xuống. Cậu chẳng nghĩ ngợi, tình toàn gì chỉ muốn lập tức muốn ghi điểm với Vũ Thu Thiên nên đã giả vờ như quen biết cô.
Vũ Thu Thiên bước vào lớp, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cuối cùng Trần Dịch Quán cũng đã chịu lộ mặt để cô nhìn rồi. Cô vừa đặt túi vừa quay sang trêu đùa:
- Người trưởng thành hôm nay không bận việc nữa sao? Dạo này tớ không gặp cưng tớ buồn muốn chết.
Trần Dịch Quán ánh mắt nhìn cô khinh bỉ:
- Chả tin. Người ta bận có mất hôm liền tìm người mới rồi, có thời gian mà buồn cơ đấy.
- Thật mà, người kia hôm nay tớ mới gặp lần đầu, là người ta cho tớ đi nhờ xe đó.
- Tài xế nhà cậu hôm nay không chở tiểu thư đi học à?
Vũ Thu Thiên lắc đầu, sợ Trần Dịch Quán hỏi thêm nên đánh trống lảng, hỏi cậu những chuyện linh tinh. Cũng may giảng viên đến nên Trần Dịch Quán cũng không còn tra khảo cô nữa.
Mới được nửa buổi cái bụng của Vũ Thu Thiên đã quặn lại réo lên. Cô nằm gục xuống bàn miệng liên tục kêu đói, tiếng rên rỉ của cô như tiếng muỗi vo ve bên tai khiến Trần Dịch Quán không thể chịu nổi. Cậu lục trong túi áo lấy ra một viên kẹo, nhét vào cái miệng nhỏ xinh của cô, còn cố tình nhéo môi cô một cái đe doạ. Vũ Thu Thiên nhai ngấu nghiến như hổ đói trong ba giây rồi như không quan tâm tới sự đe doạ của Trần Dịch Quán mà lại tiếp tục kêu đói. Cứ như thế Trần Dịch Quán bị dày vò gần hai tiếng đồng hồ, ôm một bụng tức đến no.
...###...
Vũ Thu Thiên thất thểu bước ra ngoài của lớp lại thấy gương mặt điển trai Lã Lâm Phong đang cười một cách phớn phở, tay giơ túi bánh ngọt ngon mắt lên trước mặt mình. Đói quá cũng sinh ra ảo giác sao, dạo này cô gặp ảo giác nhiều quá phải đi khám bác sĩ thôi, nghĩ thế Vũ Thu Thiên liền lạnh lùng đi lướt qua. Lã Lâm Phong vội túm cánh tay cô kéo lại, lòng lo lắng cô vẫn còn giận dỗi:
- Em đi đâu thế?
- Ăn.
- Tôi mang đồ ăn đây mà.
Vũ Thu Thiên mở mí mắt nhìn Lã Lâm Phong, bừng tỉnh. Vãi, sao anh ta lại đến đây. Bấy giờ Vũ Thu Thiên mới để ý mọi người xung quanh nhìn bọn họ từ lúc nào, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh cảm thán " Vũ Thu Thiên đỉnh thật, thế mà cua được Lã tổng", có người lại mỉa mai "Đúng là đắt khách thật, sáng đi với một anh, trưa lại có anh khác"... Vô vàn lời bán tán bên tai, Vũ Thu Thiên chỉ muốn cầm giày nhét vào miệng bọn họ, biết gì mà cứ nói lung tung thế. Khó chịu chết đi được. Hiển nhiên cô chẳng thể làm thế nên lại trút sự tức giận của mình sang Lã Lâm Phong, tự nhiên tự lành đến đây làm quái gì. Anh rảnh rỗi quá sao. Cô chẳng thèm đáp lời anh mà đi thẳng một mạch. Lã Lâm Phong biết cô lại giận rồi, trời đất anh phải thành bảo mẫu đi dỗ trẻ thôi. Lúc trước anh cứ nghĩ Vũ Thu Thiên là cô gái chín chắn, lạnh lùng, nào ngờ càng tiếp xúc mới thấy thấm thía lời của Vũ Thu Phong. Vũ Thu Thiên chỉ là đứa trẻ con to xác....