Sau lần gặp mặt chẳng mấy vui vẻ, cô vẫn chưa thấy lời đe doạ của anh ta trở thành sự thật. Biết ngay mà, chỉ giỏi nói xạo. Nếu khi đó cô ngây thơ tin là thật thì bây giờ cô đã trở thành người giúp việc không công cho nhà anh ta chứ không phải ngồi thoải mái ngắm nhìn các anh chàng đẹp trai được. Cô đang trong thời gian sinh hoạt của câu lạc bộ kịch của trường, xung quanh toàn là những anh chàng điển trai, các cô gái duyên dáng nói cười rất ăn ý với nhau. Phải rồi. Đây mới là thanh xuân. Phải thế này mới là tuổi trẻ chứ.
Tới trưa, Vũ Thu Phong lái xe tới đón em gái đi ăn, gương mặt anh tuấn cùng phong thái nhã nhẵn của anh đã thu hút bao anh nhìn. Có những cô gái không chịu được, trực tiếp lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người mạnh dạn hơn định lại gần xin thông tin liên lạc. Nhưng khi Vũ Thu Thiên vừa xuất hiện, đi tới bên cạnh anh thì tất cả đều như biết khó liền lui. Cô gái kia đẹp như vậy, căn bản bọn họ khó sánh kịp.
Vũ Thu Thiên tay cầm đùi gà, vừa ăn vừa nói. Đã lâu lắm rồi bọn họ mới trở về như hồi nhỏ, anh lén bố mẹ đưa cô đi ăn đồ ăn nhanh. Thu Thiên thôi không nhai nữa, thừ mặt nhìn chằm chằm vào anh trai. Vũ Thu Phong bị cô nhìn bỗng thấy người rợn cả lên:
- Sao thế cô nương, mặt anh dính cái gì à?
- Ừm dính hết cả mặt luôn.
Vũ Thu Phong nghe vậy liền vội vã lấy giấy lau nhưng lau mãi vẫn chưa thấy vết bẩn nào. Trông điệu bộ của anh, cô không nhịn được phì cười:
- Em đã nói hết đâu. Dính sự đẹp trai nên anh đừng lau nữa.
- Cô đúng là lắm trò, đem thính này đi thả thì phải đánh đầy một thuyền cá đấy nhỉ?
Vũ Thu Thiên làm mặt mếu, giọng đáng thương:
- Làm gì có con cá nào thèm lại gần em chứ. Người ta cô đơn gần chết.
- Haha, phải rồi. Chẳng tại em suốt ngày dính lấy Trần Dịch Quán sao.
Cô thở dài một hơi không muốn tiếp tục chủ đề về mình nữa liền đánh trống lảng:
- Thế anh đã có cá nào chưa?
- Cá thì nhiều nhưng anh không thèm bắt.
Vừa nói, Vũ Thu Phong vừa vuốt tóc vẻ kiêu hãnh, người yêu người ghét gì đó anh không quan tâm lắm. Khi gặp người thích hợp sẽ tự động đến với nhau thôi, anh không muốn dây dưa nhiều để mất thời gian. Đời người đâu có sống được mấy chốc, nếu cứ giành hết thời gian vào những cuộc tình rồi lại mau chóng chia tay chẳng phải là quá lãng phí thời gian sao. Nhiều lúc ở một mình nới xứ người, anh cũng chạnh lòng vì cô đơn nhưng chỉ một lát thôi bởi anh tìm thấy niềm hạnh phúc khi đi làm từ thiện, giúp đỡ những người khác. Nụ cười hạnh phúc của họ, thể chất khoẻ mạnh của họ chính là niềm vui của anh. Mà những điều ấy, có lẽ một đứa trẻ vô tư như Vũ Thu Thiên có lẽ sẽ chưa hiểu được, vậy nên anh cũng không nói ra, chỉ trả lời qua loa.
Ăn trưa xong, hai anh em liền nảy ra ý tưởng tới công viên vui chơi một chút. Với bản tính trẻ con, dù chiều còn có tiết nhưng Vũ Thu Thiên chẳng ngại trốn học, nhờ bạn cùng lớp điểm danh hộ. Lâu lắm cô mới được gặp lại anh trai, phải dính lấy anh cho bõ những ngày xa nhớ.
Cô đã nghĩ đây sẽ là một buổi chiều đáng nhớ biết bao nào ngờ... Con mẹ nó, sao Lã Lâm Phong lại xuất hiện ở đây. Aaaaaa đáng ghét. Sao tên thần kinh đó lại đi chơi cùng với anh em cô cơ chứ.
Thấy hắn và anh trai chào hỏi nhau khá thân thiên, hắn như không nhớ gì chuyện đã đe doạ cô, vẫn mặt dày cười nói. Vũ Thu Thiên không nhịn được, giọng mỉa mai:
- Hoá ra làm tổng giám đốc rảnh rỗi như vậy. Phong hay anh với em về mở lại Vũ Hoạ Nhan đi.
- Nào, Thiên lễ phép chút.
Vũ Thu Thiên không nói nữa, môi phụng phịu, mắt liếc anh. Chắc chắn anh là kẻ đầu sỏ, anh chắc chắn chưa biết bộ mặt xấu xa của Lã Lâm Phong khi đe doạ cô lần trước. Lát nữa cô phải tìm cơ hội để kể cho anh biết, phải phóng đại một chút kiểu gì hai người họ sẽ tuyệt giao cho mà xem.
Vũ Thu Thiên không biết, khi suy nghĩ những điều ấy, lòng cô có bao nhiêu nham hiểm đều hiện hết lên mặt. Trông cô chẳng khác một tiểu hồ ly tinh quái là mấy.
Nhìn vô số trò chơi bày ra trước mắt, mọi chuyện Vũ Thu Thiên đã toán tính đều quên sạch, cô như không biết mệt mà chơi hết trò này tới trò khác. Càng những trò mạo hiểm, cô nàng càng khoái chí, cái cảm giác tim đập loạn xạ như thế này quá là kích thích đi mà. Muộn phiền lo âu gì đó đều bị gió cuốn đi cả rồi. Lòng Vũ Thu Thiên chỉ ngập tràn niềm vui. Khi đối mặt với Lã Lâm Phong cũng không còn bộ mặt đề phòng, xa lánh mà cười nói với anh đầy hoà nhã. Trong phút chốc, Lã Lâm Phong cảm thấy trước giờ cô chưa từng có ác cảm với mình, tất cả chỉ là anh quá lo xa mà thôi.
- Phong, lại đây ngồi với em.
Phong? Là Vũ Thu Thiên gọi anh sao? Giọng cô khi gọi tên anh mới ngọt ngào dễ nghe làm sao, Lã Lâm Phong thấy tim mình hình như đập rộn ràng hơn. Kì quái thật, anh đâu có yêu thích cô đến thế. Đúng là quá kì mà, anh rõ ràng chẳng thích cô lấy một chút. Lã Lâm Phong thôi miên bản thân, nghĩ tới mục đích ban đầu khi tiếp cận cô. Mục tiêu còn chưa đạt được, không nên dễ sao nhãng như vậy.
Nghe tiếng em gái kêu mình, Vũ Thu Phong cười dịu dạng đi đến ngồi bên cạnh cô, nhìn những giọt mồ hôi lấm lét trên khuôn mặt, ánh mắt đầy trìu mến. Anh thấy mình như trở về tuổi thơ, Vũ Thu Thiên trước mắt anh vẫn chỉ là đứa trẻ 10 tuổi vô tư lự. Nhưng hiện tại với anh, cô vẫn là đứa trẻ và sau này cũng thế, mãi mãi cần được anh bao bọc trở che. Nàng công chúa nhỏ của anh, anh sẽ mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất. Chính vì thế phải ném ngay Lã Lâm Phong đi thật xa.
Lí do, Vũ Thu Phong sắp đặt cuộc gặp gỡ hôm nay tất cả chỉ để cho Lã Lâm Phong thấy rằng Vũ Thu Thiên còn quá ngây thơ, non nớt. Một thiếu nữ như thế, chưa bao giờ và không bao giờ là thích hợp để anh ta lôi kéo vào cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy của mình. Vũ Thu Phong hiểu hơn ai hết, Lã Lâm Phong quả là một người rất tốt, gần như hoàn hảo cả ngoại hình, tri thức lẫn tĩnh cách. Nhưng anh cũng biết rất rõ điểm trừ lớn nhất ở Lã Lâm Phong là không từ thủ đoạn, là một người đầy tham vọng. Đột nhiên anh ta muốn kết hôn với em gái anh, chắc chắn có ẩn tình gì đó. Anh tuyệt đối không để hôn lễ nào diễn ra giữa bọn họ.
Vũ Thu Phong mua đồ ăn cho Thu Thiên rồi để cô ngồi nghỉ ngơi, còn mình thì kiếm cớ rời đi chỗ khác nói chuyện với Lã Lâm Phong.
- Cậu thấy đấy. Thiên vẫn là đứa trẻ con, cuộc sống của con bé hoàn toàn khác với thế giới phức tạp của cậu.
Lã Lâm Phong biết mình chuẩn bị có một cuộc trò chuyện căng thẳng, rút điếu thuốc từ trong bao châm lửa, đưa lên bờ môi hít lấy một hơi dài. Lúc này, anh cần tỉnh táo và sắc bén trong mọi lời nói:
- Tôi sẽ bảo vệ được cô ấy. Cô ấy muốn sống cuộc sống ra sao, tôi đều cho thể mang lại. Cậu không cần phải lo lắng.
- Lã Lâm Phong, tôi rốt cuộc không hiểu, cậu thiếu gì lựa chọn tại sao phải là em gái tôi chứ? Cậu định kéo nó vào âm mưu gì?
Lã Lâm Phong nhả ra làn khói trắng, che khuôn mặt đầy phức tạp:
- Tôi nói tôi thích Vũ Thu Thiên từ cái nhìn đầu tiên thì cậu có tin không?
Câu trả lời của Lã Lâm Phong là điều Vũ Thu Phong chưa bao giờ nghĩ tới. Nếu thích từ cái nhìn đầu tiên thì là lúc con bé 17 tuổi sao? Không thể, không có khả năng, nếu thế sao cậu ta không nói gì cho mình?
- Thành thực, tôi không tin...
Lã Lâm Phong đã đoán trước được phản ứng đó, nở nụ cười gượng gạo:
- Hãy để tôi kết hôn với cô ấy và cậu sẽ tin thôi.
- Cậu phải hiểu, kết hôn cần có tình yêu mà Thiên đâu có yêu cậu.
- Nhưng cô ấy yêu diễn xuất, yêu ánh hào quang, tôi sẽ đem đến tất cả cho Thiên. Tôi tin, với sự chân thành của mình, thì Thiên sẽ sớm có tình cảm với tôi mà thôi.
Lã Lâm Phong dừng một chút, quan sát sắc mặt của cậu bạn. Có lẽ anh đang bị lung lay, liền tiếp tục dùng những lời đầy mùi mẫn:
- Tôi đủ khả năng bảo vệ và đem đến hạnh phúc cho Thiên. Cậu có thể tin tưởng tôi được không?
Vũ Thu Phong cứ thế mà im lặng trước những lời nói tưởng như được moi ra từ tận tim gan của một kẻ vốn lạnh lùng độc đoán, một người lúc nào cũng cao ngạo, kiêu hãnh nay lại nói những lời như khẩn khoản cầu xin.
Rốt cuộc đâu mới là tốt nhất, Vũ Thu Phong nghĩ đến đau đầu. Mấy giáo trình y học, giải phẫu anh còn chưa thấy chúng khó đến nhường này. Em gái anh....phải làm sao...