Ông Xã Của Tôi Là Kim Chủ

Chương 1: Ước mơ thiếu nữ




Vũ Thu Thiên hướng ánh mắt nhìn mông lung mơ hồ về phía cửa sổ, gió mang theo hơi mát lành vuốt ve mái tóc mềm, âu yếm gương mặt đang ưng ửng hồng. Đôi môi hồng nhuận mím hờ, chút chút lại thở dài. Trong cô có một nỗi bâng khuân khó tả, chắc tại thu về. Hạ cuối cùng cũng đã mang tất thảy cái nóng bức của mình ra đi để đón chờ thu tới. Trời chiều cao vót, xanh ngắt, trong veo tựa như đôi mắt người con gái bên cửa sổ kia. Chợt một tiếng *cộc* phát ra từ phía cửa, khéo Thu Thiên về với thực tại, cô đặt bút xuống bàn, vươn dài hai tay ưỡn ngực một cái. Cô gái đứng dậy, làm lộ ra đôi chân dài trắng trắng, thon thon, từng bước uể oải với tay mở cửa.

- Mẹ, có chuyện gì thế ạ?

Trước mắt Thu Thiên là một người phụ nữ trung niên mặn mà, Vũ phu nhân. Chu Hoàn nheo mắt, lấy hai tay ép chặt gương mặt con gái.

- Cô lại ngồi mơ mộng gì rồi, tỉnh táo lại cho mẹ nhờ. Bên công ty gửi mẫu sản phẩm mới, cô lấy dùng rồi gửi đánh giá qua email của mẹ nhé.

Thu Thiên khẽ cựa, thoát khỏi đôi tay mẹ, vùi gương mặt đỏ hồng vào lòng mẹ, nũng nịu:

- Con gái suốt ngày bị đem ra làm chuột bạch, mẹ không thương con gì cả. Thiên buồn đấy nhé.

- Đúng rồi, mẹ đâu có thương cô. Không thương nên cái gì cũng nghĩ tới cô đầu tiên đấy.

Bà nói rồi vỗ nhẹ vào mông con gái, yêu chiều tựa như hồi nhỏ. Thu Thiên là một đứa hay nhõng nhẽo nhưng lại rất tình cảm, không ngại dùng những hành động thân mật để thể hiện. Cứ đáng yêu như vậy, ai mà nỡ giận cơ chứ.

Vũ Thu Thiên thấy giọng điệu của mẹ ngọt hết sức, bắt đầu thực hiện mưu kế:

- Vũ phu nhân đã thương Thiên như vậy thì để con làm đại diện cho sản phẩm của công ty mình đi nhaaa.

Chu Hoàn nghiêm mặt, nhưng giọng vẫn rất dịu dàng cưng chiều.



- Đến bao giờ cô mới từ bỏ ý định này đây hả, suốt ngày chỉ thích chụp choẹt rồi diễn tuồng. Giá mà cô thích kinh doanh như thế thì tốt biết mấy.

Thu Thiên lay tay mẹ, nũng nịu:

- Không phải diễn tuồng, là diễn xuất. Con gái mẹ đẹp như vậy mà mẹ nỡ giấu cả đời trong nhà sao!

Chu Hoàn cười tươi rói làm lộ đôi má lún, càng làm nhan sắc tăng thêm vài phần. Vẻ đẹp của Thu Thiên bây giờ thì phải nhờ tới bảy phần của bà, nhưng để so ra cô vẫn kém bà vài phần vẻ sắc sảo.

- Chả phải đẹp nên mới phải đem giấu đi sao?

Mặt Thiên xị ra, dẩu đôi môi nho nhỏ. Đây đã lần thứ một trăm lẻ một kế hoạch của cô bị thất bại rồi. Có lúc Thu Thiên từng có suy nghĩ sẽ bỏ nhà ra đi để sống chết vì ước mơ, nhưng sự thật thì chỉ là tưởng tượng, cô nào có cái dũng khí ấy. Chu Hoàn cũng không tiếp tục đứng đó nghe cô thuyết phục, liền quay lưng đi xuống lầu. Thu Thiên chán nản đến cùng cực, nhảy vọt lên giường lăn lộn qua lại.

Cô cầm điện thoại, lên mạng xã hội lướt một hồi lại nảy ra vài ý tưởng. Hay là trở thành hot girl mạng rồi tựa theo đó mà tham gia giới showbiz nhỉ? Cũng đâu thiếu những diễn viễn có xuất thân như vậy. Được rồi, Thu Thiên cảm thấy sáng kiến này khá ổn, liền nhanh chóng lấy sổ sách bắt đầu lên kế hoạch.

Thiên cứ viết như dòng suối tuôn trào mà chẳng để ý tới trời đã đen kịt từ bao giờ. Cái lạnh của thu cũng bắt đầu rõ ràng hơn, cửa sổ còn chưa đóng, gió từng cơn theo đó mà lẻn vào. Cả người Thu Thiên run lên, những chiếc lông tơ dựng đứng. Sau những tiếng làm việc cật lực bất kể giờ giấc, bụng của cô cũng bắt đầu biểu tình, tiếng réo bật lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Thu Thiên bước xuống lầu, mùi thơm của thức ăn mạnh mẽ xông qua cánh mũi, đi thẳng tới dạ dày đang biểu tình. Chu Hoàn nghe tiếng bước chân thì quay ra, cười dịu dàng.

- Mẹ đang định gọi Thiên, mau lại đây ăn đi. Mẹ có nấu món sở trường của con đấy!

Nhìn vào một bàn đầy món ăn, bật lên là màu vàng suộm của món cô ưa thích, thịt viên chiên. Thu Thiên nhanh nhẹn ngồi vào bàn, tranh thủ khi mẹ không chú ý nhúp trộm một miếng đưa lên miệng.



Thiên nhìn lên đồng hồ đã hơn 19h mà ba còn chưa về, cô thắc mắc.

- Hôm này ba lại đi tiếp khách hả mẹ?

Chu Hoàn đang ăn, ngẩng mặt lên nhìn con gái.

- Ừ đi bàn công việc với bên Light up.

Bà dừng một lúc rồi nói tiếp

- Ba định bán thương hiệu, trở thành công ty con của tập đoàn bên đó.

Thu Thiên nghe vậy, miếng cơm đang nuốt xuống chợt nghẹn lại.

- Đó là đối thủ của nhà mình mà. Nếu ba chịu chơi lớn, có khi Light up gì đó chẳng là gì so với Vũ Hoạ Nhan nhà chúng ta.

Vũ phu nhân thở hắt một hơi, ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn mơ hồ.

- Còn không phải do hai anh em nhà cô sao. Chẳng đứa nào chịu nối nghiệp ba. Hai người già chúng ta cũng chẳng đủ sức mà tiếp tục phát triển mạnh, để như thế có khi sẽ làm Vũ Hoạ Nhan phá sản. Bán lại cho Light up rồi thì cũng có cổ phần. Tuy không còn là làm chủ nhưng vẫn được quản lí, sau này về hưu cũng sẽ sống an nhàn hơn một chút, con nói xem như vâyh không phải tốt hơn sao?... Với lại con trai nhà bên đó cũng là chỗ quen biết với Thu Phong.

Thu Thiên nhướng mày ngạc nhiên, bạn bè của anh sao cô lại không biết nhỉ? Nghĩ tới đó cô lại cười nhạt, cũng phải, mấy năm nay anh đều học bên nước ngoài, mối quan hệ của Phong từ lâu cô đã không thể nắm bắt. Chợt một cỗ chạnh lòng dâng lên, hai anh em dường như đã xa cách với nhau quá, xã cả khoảng cách địa lý, xa cả trái tim.