Đưa bơ cho Diệp Băng Hy xong, Phong ba mới qua tươi cười chào hỏi mẹ Diệp.
"Chị xui về bao giờ thế? Anh xui có về cùng không?"
" Tôi vừa về. Lão Diệp nhà tôi đang đi công tác nên chưa về được."
"Vậy tối nay mời chị xui qua nhà nhé! Chúng tôi nhất định phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà chứ!"
Mẹ Diệp tươi cười:
"Anh với phu nhân đúng là tâm đầu ý hợp, chị xui cũng vừa ngỏ lời với tôi xong."
Tiêu Phong nhìn quan hệ giữa hai nhà thân thiết đến vậy thì vui như mở cờ trong bụng, xem ra con đường đưa bà xã về dinh lại càng gần hơn rồi.
"Phong, con sao mà im lặng nãy giờ không nói gì vậy?" Phong mẹ thắc mắc.
"Con là đang nghe trưởng bối nói chuyện mà, không phải mẹ luôn dạy con không được xen vào chuyện người lớn sao!"
"Hửm? Con mà cũng có lúc nghe lời thế sao?"
Phong mẹ:
"Mẹ đâu cần phải bày ra bộ mặt như vậy? Không phải trước giờ con vẫn vậy sao?" Tiêu Phong nói không một chút ngượng miệng.
"Đúng vậy. Đúng vậy. Mẹ đâu nói gì đâu."
Phong mẹ bày ra một bộ mặt không hề giả trân một chút nào.
Diệp Băng Hy đúng là bó tay, hai mẹ con nhà này kẻ tung, người hứng cũng thật ăn ý.
"Hôm nay, con muốn ra viện. Ở trong này cũng ngột ngạt, hơn nữa con thấy vết thương của mình cũng không quá nghiêm trọng."
"Như vậy cũng được, dù sao nhà mình cũng có bác sĩ riêng nên ta cũng không lo. Phong, con mau đi làm thủ tục xuất hiện cho Tiểu Hy đi, tối nay chúng ta nhất định phải ăn một nữa thật vui, thật đông đủ mới được." Phong ba vui vẻ nói.
Thực ra, Phong ba, Phong mẹ để Diệp Băng Hy đến bệnh viện chẳng qua là muốn để hai người có không gian riêng thôi, cứ ở mãi trong nhà cũng chán. Giờ đôi trẻ đã muốn về thì đương phải chiều ý rồi.
"Vâng, thưa ba. Con xin phép." Tiêu Phong lập tức đi ngay.
.....................
Tại Phong gia,
Phong ba, Phong mẹ và mẹ Diệp đi chung một xe, Diệp Băng Hy và Tiêu Phong đi chung một xe.
Hai chiếc xe sang trọng tiến vào sân vườn, người hầu trong nhà đã đứng chờ từ lâu, xếp thành hai hàng thẳng tắp, cúi đầu chào.
"Chị xui, mời vào nhà!"
"Wow, Phong gia đúng là hào môn, đến sân vườn cũng đẹp như vậy!" Mẹ Diệp xuýt xoa.
"Tiểu Phong với Tiểu Hy không phải đi phía sau sao? Sao giờ này vẫn chưa thấy đâu?"
"Thôi kệ đôi trẻ đi, chúng ta vào trong uống tách trà trước chờ tui nó về."
"Ý kiến không tồi đó lão Tiêu!"
Thế là ba người cùng nhau vào phòng khách uống trà đàm đạo.
...----------------...
Ở một diễn biến khác, trong khi trưởng bối trong nhà đang đợi thì Tiêu Phong và Diệp Băng Hy lại đi với tốc độ con rùa.
?: Êy, tui đi còn nhanh hơn à nha! =))
"Không khí hôm nay thật trong lành! Lâu rồi mới được thoải mái đến vậy." Diệp Băng Hy ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt tận hưởng.
"Vậy sau này ngày nào anh cũng chở em đi dạo thế này nhé!" Tiêu Phong quay sang nhìn Diệp Băng Hy đầy ấm áp.
"Được." Diệp Băng Hy vẫn nhắm mắt, mỉm cười đáp lại.
Tiêu Phong nhìn hình ảnh người con gái anh yêu như thế này, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác bình yên đến lạ. Giá như thời gian ngưng đọng tại đây thì tốt biết mấy! Hai người vô ưu, vô lo, thong dong tự tại, lái một chiếc xe mui trần đi hóng gió.
Diệp Băng Hy đang chill thì đột nhiên nhận ra một điều mà dường như mình đã quên mất, cô mở mắt ra, vẻ mặt đầy hoảng hốt, quay sang nói với Tiêu Phong:
"Phong, hình như chúng ta đã quên mất ba người lớn tuổi mất rồi."
Phong ba, Phong mẹ, mẹ Diệp: