Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 76




Đợi cô nhân viên đi rồi, Tiêu Phong mới để lộ ra khuôn mặt bối rối của mình.

"Phải làm sao đây ta? Cũng đâu thể xuất hiện trước mặt mẹ vợ với bộ dạng này!" Tiêu Phong tự lẩm bẩm một mình.

"Con là Tiêu Phong hả?" Một cái vỗ vai làm Tiêu Phong giật bắn mình. Thì ra là mẹ Diệp, bà đang xuống sảnh để đón con rể tương lai thì vô tình nhìn thấy anh chàng đang đứng suy tư ngay giữa sảnh.

Bối rối một lúc Tiêu Phong mới kịp hoàn hồn lại:

"Con chào bác ạ! Con chính là Tiêu Phong. Bác ở ngoài trông xinh đẹp quá, trông cứ như là chị gái của Băng Hy vậy!"

"Con...chỉ được cái là nói đúng! Thôi, chúng ta đi thôi!"

"Vâng. Bác chờ một lát để con xuống gara lấy xe!"

Tiêu Phong nhanh chóng xuống gara, chưa đầy 3 phút sau chiếc Lamborghini Aventador đã tiến đến trước cổng chính. Anh xuống xe, cẩn thận mở cửa:

"Mời bác lên xe ạ!"

"Cảm ơn con!" Mẹ Diệp tươi cười đáp lại. Chàng rể này đúng là càng nhìn càng ưng mắt, người đâu mà vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại còn rất tinh tế nữa chứ!

Chiếc xe từ từ chuyển bánh, trên đường đi, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, tiếng nói cười rôm rả.

Chẳng mấy chốc cũng đã đến bệnh viện thành phố, Tiêu Phong xuống xe mở cửa cho mẹ Diệp:

"Bệnh viện? Sao con lại đưa ta tới đây?" Mẹ Diệp trong lòng không khỏi thắc mắc, thấp thỏm, phải chăng đã có chuyện gì sảy ra?

"Con xin lỗi bác! Tiểu Hy đang bị thương phải nằm viện theo dõi vài hôm. Bác muốn đánh con, mắng con thế nào cũng được!"

"Thằng bé này, con nói gì vậy? Sao lại là lỗi của con chứ? Thôi, mau dẫn bác lên chỗ Tiểu Hy, bác muốn xem xem con bé thế nào rồi." Mẹ Diệp vỗ nhẹ vào cánh tay Tiêu Phong, bày tỏ sự cảm thông.

Hai người cuối cùng cũng lên đến phòng bệnh của Diệp Băng Hy, đúng lúc này, Alex cũng đang kiểm tra lại vết thương cho cô.

"Mẹ đến rồi ạ? Con nhớ mẹ chết mất!" Diệp Băng Hy cười hạnh phúc, nước mắt cũng trực trào ra, y như một đứa trẻ vậy., dang tay ra đòi một cái ôm ấm áp. Mẹ Diệp cũng chạy nhanh đến ôm lấy cô công chúa bé nhỏ của bà.

"Con bé này, bị thương có sao không? Vậy mà cũng không nói cho mẹ biết gì cả, con quên mất người mẹ này rồi à?" Mẹ Diệp trách móc.

"Con không sao, mẹ đừng lo. Chỉ là con sơ ý một chút làm đổ cafe lên tay thôi."

"Đưa tay mẹ xem nào?"

"Không có gì thật mà."

Nhìn đôi bàn tay nhỏ bé bị băng kín, mẹ Diệp không cầm nổi nước mắt. Cô con gái của bà, từ nhỏ đã được bà cưng chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ngay cả đánh cũng chưa từng dù chỉ một lần. Cô là cô con gái duy nhất của bà, lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy thì sao nỡ làm con bé chịu chút sứt mẻ nào chứ!

"Lần sau con phải cẩn thận đấy, lúc nào cũng bất cẩn như vậy."

"Yes, madam!"

Diệp Băng Hy cười thật tươi.

"Bác gái Diệp!" Alex cúi đầu chào hỏi.

Mẹ Diệp nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền quay đầu lại:

"Alex? Con sao lại ở đây?"

Thấy Alex, mẹ Diệp vô cùng bất ngờ, vui mừng khôn xiết. Bà sớm đã coi anh như con trai trong nhà.

"Vâng. Là con ạ! Con đang làm trong bệnh viện này."

"Thằng nhóc này, mới có một năm thôi mà trông đã chững chạc, trưởng thành thế này rồi. Thế đã có cô nào hốt đi chưa?"

"Dạ, con đã có ai hốt đâu. Bác có lòng thì làm mai cho con vài cô gái tốt đi."

" Được. Nhất định rồi, chỉ sợ đến lúc ấy con lại chê ta phiền thôi."