Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 40




Tiêu Phong mặc tạp dề, trông đúng kiểu mẫu đàn ông của gia đình. Người ta nói đàn ông quyến rũ nhất khi ở trong bếp quả không sai.

Tiêu Phong lấy sẵn dao, nồi, thớt ra để nấu. Vừa mở tủ lạnh ra, anh đã bị cảnh tượng bên trong làm cho muốn ngất xỉu luôn tại chỗ. Quá sock!!!

Bên trong ngăn tủ hoàn toàn trống trơn, chỉ có duy nhất một miếng táo đang ăn dở.

Đúng là sốc toàn tập luôn.

"Băng Hy, em có chắc trong nhà em có gì ăn không vậy?" Tiêu Phong khuôn mặt đầy bất lực chất vấn Diệp Băng Hy.

Diệp Băng Hy cười gượng:

"Anh cũng biết em không biết nấu ăn mà nên em cũng không mua cái gì. Bình thường em toàn sang ăn nhờ ở đậu bên nhà anh thôi mà."
Loading...

"Ít nhất thì trong tủ cũng phải có chai nước lọc chứ? "

"Em hết tiền rồi!" Diệp Băng Hy bộc bạch. Quả thật bây giờ cô đang theo đuổi chủ nghĩa "vô sản", không một xu dính túi. Không biết mai còn có xăng mà đi làm không nữa đây!

" Haiz, tôi khổ quá mà!" Tiêu Phong chỉ còn biết than trời.

Không còn cách nào khác, anh đành đi ra siêu thị mua đồ ăn.

Anh vẫn luôn thắc mắc không biết những năm qua cô làm thế nào để tồn tại trong cái thế giới khắc nghiệt này được nhỉ? Sao trên đời lại có một cô nhóc đơn thuần, đơn giản đến thế? Cô dường như chẳng một chút đề phòng nào với những hiểm ác bủa vây ngoài kia. Một cô gái sao có thể sống mà trong túi không có lấy một xu, trong tủ không có lấy dù chỉ một ít đồ ăn.

......................

30 phút sau.

Tiêu Phong trở về trên tay cầm vô số thức ăn: thịt, cá, trứng, sữa,...đầy đủ.

Chiếc tủ lạnh trống không nhanh chóng được lấp đầy.

Tiêu Phong bắt tay vào nấu nướng. 15 phút sau, mùi thơm của thức ăn đã lan ra khắp nhà, đánh thức cô nhóc lười Diệp Băng Hy tỉnh dậy.

Cô gái này cũng thật dễ ngủ, ngủ bất chấp mọi địa hình, mọi tư thế luôn.

Tiêu Phong bưng ra một đĩa gà rán lớn, cùng một đĩa salad rau củ vô cùng đẹp mắt.

"Wow, anh làm gà rán à?"

"Không phải sáng ngày em nói là muốn ăn sao?"

" Anh còn nhớ à? Nhưng em đang giảm cân. Anh xem, mặt em sắp bự như cái mâm rồi đây này." Diệp Băng Hy vừa nói vừa bóp má lại vô cùng đáng yêu.

Tiêu Phong khẽ nựng yêu cái má hồng núng nính, căng mịn ấy:

"Em rất xinh đẹp, không cần phải giảm cân đâu. Mũm mĩm một chút càng đáng yêu."

"Thật sao? Anh không chê em mập à?"

"Không. Anh biết bụng em bự vì trong lòng em có anh." Tiêu Phong lại cà khịa Diệp Băng Hy.

"Anh được lắm. Bụng em bự bao giờ hả? Không thèm nói với anh nữa." Diệp Băng Hy không nói với anh nữa, cô tập trung 100% sức lực của mình để ăn.

"Băng Hy, có ai bảo họ rất thích ngồi ăn cùng em không?" Tiêu Phong vừa gắp miếng gà cho cô, vừa hỏi.

"Có. Nhiều lắm luôn. Họ bảo chỉ cần nhìn em ăn là thấy đồ ăn ngon hơn liền. Hồi trước, có mấy bà mẹ bỉm sữa còn tìm tới em để nhờ em về ăn cơm cùng con họ cơ. Lúc đầu, em cũng không hiểu sao nhưng sau mới biết là con họ bị biếng ăn nên cần em về để tạo động lực." Diệp Băng Hy thật thà.

" À, thì ra là như vậy." Tiêu Phong lẩm bẩm.

"Như vậy là như nào?"

"Người ta nói vạn vật đều thay đổi theo thời gian nhưng anh thấy dường như trình độ ăn của em bao nhiêu năm vẫn không thay đổi chút nào."

"Không. Trình độ của em có thay đổi mà, nó tăng dần đều theo thời gian á!" Diệp Băng Hy cười híp mắt lại.