"Được rồi. Vậy tôi sẽ kiểm tra kĩ lại hợp đồng. Nếu không có việc gì thì tôi xin phép."
"Ừ."
Thái độ làm việc của Diệp Băng Hy vô cùng chuyên nghiệp khiến Tiêu Phong cũng phải ngạc nhiên.
"Ôi trời, cô ta là người hai nhân cách sao trời? Đúng thật là khó hiểu mà."
"Thư kí Từ, anh mau đem sơ yếu lí lịch của Diệp Băng Hy cho tôi." Tiêu Phong không kìm được sự tò mò, nhất định phải điều tra thật kĩ cô gái này mới được.
"Vâng, Giám đốc. Tôi sẽ đi làm ngay. Nhưng sao anh lại muốn biết sơ yếu lí lịch của cô Diệp? Không lẽ..." Tiểu Từ nhìn Tiêu Phong bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Nửa tháng tiền lương..." Tiêu Phong trầm giọng. Cái giọng nói ấy làm người ta thấy lạnh hết cả sống lưng.
Loading...
Tiểu Từ ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời liền cúi đầu xin lỗi rối rít:
"Chủ tịch, tôi biết lỗi rồi. Anh tha cho tôi lần này đi. Lần sau tôi tuyệt đối không tái phạm."
"Còn có lần sau? Cậu có biết mình làm sai ở đâu không?" Tiêu Phong gằn giọng.
"Dạ. Tôi không nên vạch trần tâm tư tình cảm của chủ tịch ạ." Tiểu Từ trả lời tỉnh bơ, miệng cố gắng nhịn cười.
"Cậu, cậu muốn chết rồi à? Mau cút ra ngoài cho tôi, tiện thể xuống phòng tài vụ xin nộp phạt luôn đi!"
Tiểu Từ Khóc một dòng sông, ngậm ngùi cúi mặt xuống di ra khỏi phòng.
"À khoan!" Tiêu Phong đột nhiên gọi lại.
"Có chuyện gì sao chủ tịch? Anh tha thứ cho tôi rồi đúng không?" Tiểu Từ hào hứng.
"Chuyện đó thì không. Cậu đừng hòng mơ tưởng. Tiêu Phong tôi đâu dễ bị bắt nạt đến vậy. Cậu mau bảo Diệp Băng Hy chuẩn bị cùng tôi đi khảo sát chuỗi cửa hàng ở thành phố X, 30 phút sau đợi tôi dưới gara."
"Vâng. Tôi biết ngay mà. Boss đâu có tốt bụng đến vậy."
"Haiz, cái tên này đúng thật là...Suốt ngày chỉ biết làm người ta bực mình thôi à. Còn không mau đi đi đứng đấy lải nhải gì nữa." Tiêu Phong không còn đủ kiên nhẫn với cậu thư kí này nữa rồi.
√30 phút sau
"Anh làm gì mà lâu vậy? Tôi đã phải đứng đây chờ 37s rồi đấy. Haiz, không hiểu sao anh lại có thể làm được chức chủ tịch nữa." Diệp Băng Hy vừa nhìn thấy Tiêu Phong đi xuống đã than thở.
"Không phải do tôi xuống muộn mà do cô đến sớm thôi. Cô phải biết tùy cơ ứng biến chứ? Không biết một con người cứng nhắc như cô sao có thể vào làm ở phòng chủ tịch được nhỉ?" Tiêu Phong cũng chẳng vừa, lập tức tung đòn đáp trả lại.
"Anh... anh. Đồ ngang ngược. Tôi không thèm nói với anh.
Khoa học chứng minh rằng không nên nói chuyện với những người sinh ra đã không được thông minh, hiểu chuyện như anh. Bởi vì khi cãi nhau với những kẻ đó chỉ làm hạ thấp giá trị bản thân của mình thôi, và sẽ bị sự ngu dốt của họ lôi xuống cùng." Diệp Băng Hy cạn lời với tên này. Không thèm nói thêm một lời nào nữa, cô lập tức ngồi vào ghế sau.
"Cô định để tôi làm tài xế cho cô à? Còn không mau lên đây lái xe!" Tiêu Phong khi nói câu này dường như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, mà chỉ ít phút nữa thôi anh sẽ phải hứng chịu hậu quả xác đáng.
"Đây là anh nói đấy nhé! Tuyệt đối đừng có hối hận!" Diệp Băng Hy nói bằng giọng trầm thấp, nghe thôi mà lạnh hết cả sống lưng.
"Hôm nay tôi sẽ cho anh tái hiện lại lịch sử một lần nữa, mà lần này sẽ không đơn giản như lần trước đâu." Diệp Băng Hy đắm chìm trong suy nghĩ đen tối của mình.
Tiêu Phong: Rốt cuộc đây là đâu? Tôi là ai? Chuyện gì đang sảy ra thế này? Tôi đã quên mất sự kiện trọng đại gì sao?
P/s: Liệu có bạn nào còn nhớ là chuyện gì không nhỉ? Comment phía dưới để cho tui biết có bao nhiêu bạn còn nhớ nhé!<3
Nếu chap này được 50 likes và 20 comments thì 1/4 sẽ có bão chap 10 chương nhé cả nhà!
Mãi yêu!️️️