Ông Xã, Chúng Ta Xuyên Không

Chương 17






Sắp đến mười lăm tháng tám, toàn bô Diệp phủ đều giăng đèn kết hoa. Hoa quả tươi, gà vịt đầy xe vận chuyển đến, gấm vóc thổ cẩm, vàng bạc châu báu, minh châu của Nam Hải, tất cả đồ vật quý hiếm đều tập trung ở Diệp gia. Đại quản gia Diệp Trọng tự mình kiểm kê tất cả, sau đó cho hạ nhân mang vật báu vào phòng cất giữ, chuẩn bị dùng vào ngày mừng sắp tới.



Trải qua hơn mười ngày cố gắng, cái hà bao của Diệp Mạt cuối cùng cũng hiện hình đơn giản. Trên đó thêu hoa văn đơn giản là một con đại bàng giương cánh, mặc dù người nào đó muốn cẩn thận biểu hiện tay nghề của mình nhưng do bàn tay ngắn lại nhỏ bé nên không thể, vốn dĩ là một con đại bàng oai hùng nhưng nhìn thế nào cũng giống như một con quạ đen..



Diệp Mạt âm thầm rơi lệ đầy mặt, Diệp ngũ phu nhân lại có vẻ sợ hãi than không thôi, vẫn đang cầm con quạ đen của Diệp Mạt tán thưởng cùng Diệp Chân thị: “Phu nhâ, Mạt nha đầu này có đôi tay thật khéo léo a, nếu có thể mời thầy đến dạy rất có thể sẽ trở thành một cô nương thêu rất giỏi.”



Diệp Chân thị sinh ra là người của gia đình giàu có, mặc dù kỹ thuật thêu không bàng Diệp ngũ phu nhân nhưng dù sao cũng là người trong nghề. Diệp Mạt mới nhỏ như thế nên bà chưa từng nghĩ ra cô có thể thêu ra toàn bộ hình dáng, nhìn rất giống. Quay đầu nhìn con gái đang chơi đùa ở một bên, trên môi nở nụ cười ôn hòa. Lúc này nghe Ngũ phòng nói xong thì trong lòng có suy tính tiếp nhận lời của nàng.



“Có sẵn thầy dạy trước mắt, còn cần mời ai nữa? Ta thấy muội cả ngày cũng không có chuyện gì làm, hãy đưa mấy nha đầu trong nhà đến viện của muội học thuê đi, muội thấy có được không?”



Diệp ngũ phu nhân xưa nay không có tâm tư gì, hơn nữa dạy vài nha đầu coi như cũng không phí công, hơn nữa Đại phu nhân đã nói ra đương nhiên nàng không thể từ chối. Hơn nữa ba nha đầu trong nhà tuổi cũng xấp xỉ nhau, để chơi chung với nhau cũng tốt. Nghĩ như thế nên mỉm cười đồng ý.




Lễ đính hôn của Diệp Mạt sắp tới, nhiều ngày nay tinh thần Diệp Chân thị có vẻ rất tốt, mặc dù bận rộn nhưng cũng vui mừng. Thấy Ngũ phòng gật đầu đồng ý liên nghiêng người gọi nha hoàn: “Ngươi đi đến nơi của Tứ phòng, nói là ta tháng sau đưa tứ tiểu thư đến chỗ Ngũ di nương học thêu thùa.”



Nói xong thì quay đầu nhìn Diệp ngũ phu nhân nói: “Ta đem mấy nha đầu này giao cho muội, muội cũng đừng hiền lành với chúng nó, ai không cẩn thận thì phạt thật mạnh.”



Hai vị phu nhân tán gẫu, Diệp Mạt ở bên cạnh chơi đùa với con chó nhỏ. Cô đang nắm một trái tú cầu màu đỏ băng vải dệt, cả người dựa vào đệm ngẩn người chơi với quả tú cầu. Phía dưới tú cầu có một cái chuông nhỏ, lúc này nó không ngừng lay động phát ra tiếng đinh đinh đang đang hấp dẫn người nghe.



Còn chó nhỏ kia chính là Diệp Đình năm nay hai tuổi đang ghé sát vào trước mặt ngũ tỷ tỷ, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào quả tú cầu đang lắc lư. Nhìn thật lâu nàng thật muốn biết vì sao tú cầu lại phát ra âm thanh như thế. Vì thế sau khi nàng xác định ngũ tỷ tỷ hoàn toàn không để ý đến mình nữa mới vươn cái tay nhỏ ra với ý đồ bắt lấy quả tú cầu.



Tiếc rằng tú cầu như đang đùa với nàng, thấy nàng tiến tới thì lại lắc lư chạy trốn, chờ khi nàng không chống đỡ nổi thân hình nhỏ bé kia nữa nó mới bay trở về.



Mặc dù Diệp Đình còn nhỏ nhưng nàng rất cố chấp, hơn nữa nàng tin rằng tú cầu nhất định sẽ thích nàng nhu thuận hiểu biết. Cho nên chẳng những nàng không buông tha, ngược lại tay chân bám vào tháp, giống con chó nho nhỏ, lần lần tiến tới trước bắt tú cầu kia.



Chờ đến khi Diệp Mạt từ trong trầm tư khôi phục tinh thần trở lại thì thấy em gái của cô đang cau mày, cái miêng nhỏ nhếch lên, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt tròn vo trong suốt đầy nước. Mặc dù ủy khuất sắp đến mức khóc ra nhưng móng vuốt nhỏ vẫn cố chấp vươn tới trước, dáng vẻ kia quả thật…khiến cho người ta thấy vui vẻ a.



Sau đó nhìn vào hai nha hoàn nhỏ đi theo Diệp Đình, họ đều đang đứng ở một chỗ cười trộm. Họ thấy tiểu thư Diệp Đình như thế thì vừa buồn cười vừa muốn tiến lên giúp Lục tiểu thư, nhưng lại sợ Ngũ tiểu thư làm khó dễ, quấy nhiễu đến đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân ở bên trong. Nhưng dáng vẻ kia của Lục tiểu thư quả thật khiến người ta thương tiếc, rất khó xử.



Diệp Mạt nhìn con bé cố chấp ở trước mặt mình mà khẽ cười, tà ác trong lòng lại nổi lên. Tay hơi dùng sức một chút, tú cầu vốn ở thấp lại đột nhiên bay cao lên. Chó nhỏ Diệp Đình thấy tú cầu đột nhiên thay đổi phương hướng thì tỉnh táo lại nhìn ngũ tỷ tỷ của mình, liếc mắt đã thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Mạt.



Bị chó nhỏ phát hiện, Diệp Mạt cười thật vui vẻ, nắm lấy tú cầu để vào lòng. Thấy chó nhỏ nhìn chằm chằm tú cầu cô lại nâng nó lên kêu đinh đang, đùa với nàng nói: “Tiểu Đình Đình, có phải muốn cái này hay không?”



Diệp đình ngày thường có vẻ ngại ngùng, ngày thường nói cũng không nhiều. Lúc này chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Mạt, đôi môi nhỏ nhắn vểnh lên không nói lời nào. Diệp Mạt tiếp tục lắc lắc tú cầu đùa với nàng: “Nói muốn đi, kêu một tiếng tỷ tỷ nghe một chút.”



Chó nhỏ Diệp Đình vẫn không nói lời nào như trước, chỉ thu lại cái móng vuốt của mình, ngồi tại chỗ nhìn Diệp Mạt. Trong lòng Diệp Mạt thấy nàng thật đáng yêu, hận không thể nhào qua nắm lấy khuôn mặt của nàng mà vo vê.




“Thì ra là Tiểu Đình Đình không cần tú cầu a? Nhưng mà tỷ tỷ cũng không cần nha, vậy làm sao bây giờ?” Bác gái Diệp Mạt không biết liêm sỉ lại hóa trang thành một đứa nhỏ, vô sỉ đùa giỡn với tâm hồn thuần khiết của người ta.



Diệp Đình chớp ánh mắt, tầm mắt di chuyển qua lại trên người Diệp Mạt và tú cầu như đang cân nhắc lợi hại giữa tú cầu kia với từng chữ như vàng của nàng.



Còn bác gái thì từng bước ép sát: “A, Tiểu Đình Đình không cần, vậy chúng ta ném nó đi. Không ai muốn nó, thật sự là đáng thương nha.” Nói xong còn làm ra vẻ tiếc hận, ra vẻ chuẩn bị duỗi tay.



Thấy cô sắp quăng nó đi, rốt cuộc khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Đình cũng sốt ruột, nói ra một câu: “Đình Đình…muốn…”



Gian kế của Diệp Mạt thực hiện được, trên mặt tươi cười sáng lạn, xê dịch tới gần Diệp Đình, đung đưa tú cầu trước mặt nàng nói: “Kêu Ngũ tỷ tỷ đi, kêu xong cho muội, thế nào? Ai gạt người thì làm con heo nhỏ.”



Nói xong còn giơ ngón trỏ của tay trái lên mặt làm ra vẻ xấu hổ. Diệp Đình nhìn cô cả buổi, rốt cuộc thỏa hiệp, cúi đầu xuống, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, mềm mại gọi: “Ngũ…tỷ tỷ…”



Diệp Mạt nằm trên giường nhỏ rốt cuộc cũng nghe được hai chữ tỷ tỷ từ cái hũ nút kia, khỏi phải nói cô vui vẻ biết bao nhiêu. Cầm tú cầu trong tay tiến qua, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Đình hung hăng một cái. Khiến Diệp Đình sợ tới mức khóc lớn lên.



Lúc này, Trình Tề Lễ mới cùng Trình Hạ thị đi vào, vừa vặn thấy một màn này. Những chuyện lúc trước hắn không biết, đi vào chỉ thấy bà xã của hắn ôm con gái nhỏ nhà người ta hôn loạn, cuối cùng làm người ta khóc thét.



Ở bên trong, Diệp Chân thị cùng Diệp ngũ phu nhân nghe thấy tiếng khóc thì chạy ra, bên ngoài Trình Hạ thị cùng Trình Tề Lễ đi vào. Một đám nha hoàn nghe chủ tử khóc đều chạy đến đứng cúi đầu ở một bên, không dám hít thở.



Diệp Mạt cũng bị dọa cho choáng váng, cô không biết ngày thường Diệp Đình kia không nói một chữ lại có thể khóc hào phóng như thế. Cô vội vàng đung đưa không ngừng tú cầu ở trước mặt nàng, miệng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, tỷ tỷ không phải cố ý dọa muội, tỷ tỷ xin lỗi muội, muội đừng khóc, được không…”



Diệp ngũ phu nhân luôn yêu thương nữ nhi của mình, lúc này thấy nàng khóc thương tâm thì đau lòng tột đỉnh, định tiến lên thì bị Diệp Chân thị giữ chặt: “Chỉ là hai tỷ muội đùa giỡn, để chúng nó chơi với nhau là được rồi.” Nói xong liền nắm lấy Ngũ phu nhân nghênh đón Trình Hạ thị.




Bên này, Diệp Đình vẫn nhỏ giọng nức nở, trong lòng Diệp Mạt cũng sốt ruột. Thật không ngờ chỉ hôn một cái đã khóc thành thế này, ý thức phòng bị của tiểu nha đầu này cũng thật quá tốt đi. Rơi vào đường cùng, cô tháo cái chuông bạc trên búi tóc phải xuống tiếp tục lắc lắc trước mặt nàng: “Tiểu Đình Đình đừng khóc, tỷ tỷ cho cái chuông này được không?”



Chuông bạc của Diệp Mạt là bạc nguyên chất, trên đó còn khảm ngọc thạch quý báu, làm khéo léo tinh xảo, giá trị vô cùng, thậm chí còn quý giá hơn nhiều so với trang sức của các di nương trong nhà.



Nhưng mà con nít thì không biết được giá trị đó. Cô chỉ nghĩ muốn Diệp Đình thích nó, chỉ cần nàng thích là được.



Tầm mắt Diệp Đình dừng ở tú cầu trên tay Diệp Mạt, ủy khuất bĩu môi, Tiểu Đình Đình thật ra rất cố chấp, chỉ cần tú cầu. Diệp Mạt thấy nàng ngừng khóc thì thở phào nhẹ nhõm đưa mọi thứ cho nàng, không dám nhào lên hôn trộm nữa.



Diệp Chân thị, Trình Hạ thị, Diệp ngũ phu nhân thấy hai tiểu cô nương đã không còn việc gì liền tiếp tục nói chuyện. Trình Tề Lễ đi đến, không khách khí mà ngồi bên cạnh Diệp Mạt, hơn nữa còn nhàn nhạt liếc Diệp Đình một cái, tới gần Diệp Mạt nhỏ giọng khinh bỉ: “Dì à, nghĩ đến bản thân mình còn đáng yêu sao?”



“…”



Mấy ngày gần đây Diệp Mạt đã được những lời nói ác độc của ông xã luyện thành thân thể kim cương đâm không thủng, lúc này sắc mặt của cô không thay đổi. Cô nhìn Diệp Đình đang chơi đùa cùng tú cầu, nghiêng đầu liếc Trình Tề Lễ trả lời: “Chú à, mau đến nhìn làn da của em đi, trong veo như làn nước, còn rất co dãn nữa.”



“= =|||”



Trình Tề Lễ ho khan một tiếng mới để ổn định hình tượng, không sai, gần đây đã tiến bộ không ít. Nhớ tới một màn mình gặp khi vào cửa kia liền tiếp tục trêu chọc cô: “Cũng lau qua một đường nước miếng lên cái mặt bé gái kia rồi, có cảm tưởng gì không?”



“Cảm tưởng chính là… Giả bộ đáng yêu còn phải dựa vào bản lĩnh, không phải ai làm cũng được."