Ông Xã, Chúng Ta Xuyên Không

Chương 12






Đương nhiên, những gì ở chương trên thì nói sau. Lúc này, đoàn xe của Diệp gia khẩn trương thu dọn mọi thứ, chuẩn bị sáng sớm hôm sau mang tin vui to lớn về phủ. Năm nay lại là một năm viên mãn, năm sau vẫn có phúc khí như năm nay, nghênh đón thêm nhiều niềm vui.



Khi trở về, Diệp Mạt ngồi cùng xe ngựa với Trình Tề Lễ và Trình Hạ thị. Trên đường đi Trình Hạ thị đều mỉm cười, mang hết bánh trái trong xe đưa đến cho Diệp Mạt.



Diệp Mạt có mỹ nữ hầu hạ nên rất vui mừng, nhét bánh vào miệng nhấm nuốt, đồng thời không quên khua tay múa chân nói với ông xã: “Chúng ta đến đầu thôn kia sẽ mang theo tiểu nha hoàn Hoa Diên kia, anh nhìn xem thử có đáng yêu hay không.”



Cánh tay của Trình Tề Lễ đang dựa vào cửa sổ, bàn tay chống cằm, nhìn cảnh vật bên ngoài mà suy nghĩ đến nhập thần, cho nên hắn chỉ thản nhiên ừ một tiếng, xem như ứng phó với cô.



Trên thực tế, lúc này trong lòng Trình tiểu soái ca đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng. Sáng hôm nay bà xã nhắc đến hắn mới đột nhiên ý thức được, chỉ sợ trong nhà cũng đang tìm một người để an bài bên cạnh hắn.



Trước kia không phải hắn không nghĩ đến vấn đề này, cho dù là trước kia hay hiện tại, hắn đều tin tưởng bản thân có đủ năng lực để làm cuộc sống của mình trở nên hoàn hảo. Cả một cuộc đời, con đường đi phía trước không thể đoán được, có được cuộc sống thoải mái cũng chưa chắc là chuyện tốt.



Mặc dù hắn tự dựa vào bản thân là chính, trước kia người ở bên cạnh cũng chỉ có người làm ở nhà họ Trình, nhưng thế giới ở dĩ vãng cùng hiện giờ rất khác nhau. Về phần con người cao quý hay ti tiện, cái này thật đáng chê cười, có công bằng sao? Mọi thứ công bằng chính nghĩa phải dựa vào vật chất cùng tiền bạc để định đoạt cho nên, nếu có tiền thì hắn cũng không bài xích cách sống này.



Vì thế, hắn cũng không muốn có một nô bộc ở bên cạnh mình, dù sao hắn hiện tại hành động của hắn cũng không thuận tiện cho lắm. Nhưng trải qua những gì Diệp Mạt nói sáng nay, hắn bắt đầu thấy do dự.



Lấy tình trạng hiện nay mà nói, người bên cạnh hắn chắc chắn cũng thường xuyên ở cạnh Diệp Mạt. Tuy nói rằng chủ tớ khác biệt nhưng tâm tính của bà xã thế nào thì hắn là người rõ ràng nhất. Huống chi đã là nô bộc thì chắc chắn ở luôn ở bên cạnh hắn, bà xã của hắn thân thiết với đàn ông khác đương nhiên hắn không thoải mái, mặc dù đối phương có khả năng chỉ là thằng nhãi còn chảy nước mũi.



Nghĩ tới đây lông mày của hắn càng nhăn lại. Cảm thấy ngay từ bây giờ cần phải nghĩ kế sách đối phó, thị đồng khẳng định là không được rồi, hắn phải ngăn chặn hết mọi uy hiếp có thể phát sinh. Vậy chẵng nhẽ lại tìm thị nữ sao? Nhưng mà…Như thế có khó khăn nào không?




Lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, Diệp Mạt vội vàng đến bên cửa sổ, vươn cái đầu nhỏ ra. Xa xa đã thấy Hoa thị tay trái mang theo cái túi, tay phải nắm tay Hoa Diên đứng ở dưới tàng cây ở cửa thôn.



Hôm nay hai người đều mặc quần áo mới, trên đầu Hoa Diên cột một sợi dây buộc tóc màu đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh tò mò nhìn những chiếc xe đi qua đi lại. Diệp Mạt thấy một nha hoàn áo trắng tiến lên, cùng Hoa thị nói hai câu, liền dẫn mẹ con các nàng đi, cô vội vàng gọi to với các nàng.



“Hoa Diên, Hoa Diên mau tới xe của ta.”



Hai mẹ con Hoa thị cùng nha hoàn kia nghe tiếng thì quay đầu, nhìn thấy Diệp Mạt ghé vào cửa xe, vẻ mặt tươi cười sáng lạn. Hoa thị vội vàng dắt Hoa Diên đi tới, thỉnh an với cô: “Xin chào tiểu thư.” Xong rồi cúi đầu nói với Hoa Diên: “Con mau vấn an tiểu thư.”



Hoa Diên kia quả nhiên là thông minh, vẫn có thể nhớ rõ Diệp Mạt, khi nghe mẫu thân bảo thì cúi người nhỏ giọng nói: “Xin chào tiểu thư.”



Trong lòng Diệp Mạt thấy mềm mại hẳn đi, cảm thấy bản thân như lấy được bảo bối, quay đầu đắc dạt dào nói cùng Trình Tề Lễ: “Sao? Đáng yêu đúng không?”



Trình Tề Lễ ngồi trên xe ngựa, rũ mắt xuống nhìn bé gái gầy nhỏ dưới xe, liếc mắt một cái không nói gì. Giờ phút này hắn còn có chuyện phải phiền não, cái đứa bé chưa dứt sữa này có gì đẹp mặt đâu.



Diệp Mạt thấy hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu tiếp tục xuất thần thì cũng không dây dưa với hắn nữa, chỉ vui vẻ nói với mẹ con Hoa thị ở ngoài: “Lên xe đi, lập tức sẽ khởi hành.”



Nha hoàn dẫn đường cho mẹ con Hoa thị khó xử, một lát sau mới nói với Diệp Mạt: “Ngũ tiểu thư, đại phu nhân nói có chuyện muốn bàn bạc với Hoa đại thẩm.”



Diệp Mạt trừng mắt nhìn, cũng không làm khó nha hoàn kia, ngón tay nhỏ bé chỉ Hoa Diên nói: “Vậy để Hoa Diên ở lại đây, ngươi mang theo Hoa đại nương đến xe của mẫu thân đi.”



Nha hoàn kia cúi đầu đáp vâng, tay liền xốc nách Hoa Diên đặt nàng lên xe. Diệp Mạt vội rút đầu về trong xe, đi đến tiếp nàng. Thị nữ Diệu Linh bên người của Trình Hạ thị ngồi ở ngoài nên thuận tay ôm Hoa Diên vào trong.



Diệp Mạt đi qua ngồi bên cạnh nàng, hé ra khuôn mặt tươi cười giới thittuj với Trình Hạ thị: “Thẩm thẩm, đây là tiểu nha hoàn Hoa Diên của con, đáng yêu không?”



Trình Hạ thị nhìn tiểu cô nương trước mặt, mặc dù có gầy chút, nhưng sáng sủa, hơn nữa da trắng noãn, ánh mắt lung linh, thật không giống như xuất thân nhà nông. Lại thấy Mạt nha đầu nhìn tiểu nha hoàn này vui vẻ như thế, trong lòng tự nhiên cũng có vài phần cảm tình với Hoa Diên.



Diệp Mạt biết xưa nay Trình Hạ thị ôn hòa dịu dàng, trong lòng cũng không lo lắng. Lúc này giới thiệu với Hoa Diên: “Tiểu Hoa Diên, vị này là Trình thẩm thẩm dịu dàng của ta, ngươi phải gọi là…a…Trình phu nhân…” Hình như chỉ có thể gọi là Trình phu nhân đi, nếu để nàng gọi giống mình thì không sao nhưng để người khác nghe thấy sẽ không ổn.



Hoa Diên tuổi tuy nhỏ, nhưng lại được Hoa thị dạy dỗ rất tốt, là đứa bé ngoan lễ phép biết quy củ. Cho nên khi Diệp Mạt nói xong thì vấn an Trình Hạ thị: “Xin chào Trình phu nhân.”



Trong âm thanh tràn đầy non nớt, một vài từ còn chưa rõ ràng nên khiến người ta có chút buồn cười. Trình Hạ thị lấy tay che mặt, mỉm cười nói với nàng: “Hoa Diên, sau này hầu hạ tiểu thư cho tốt.” Nói xong thì nghiêng người lấy một miếng bánh đưa nàng.



Hoa Diên cũng không biết thâm ý trong lời nói của Trình Hạ thị, chỉ là nhìn cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Trình Hạ thị đưa bánh cho mình. Tình hình lúc này, trừ bỏ Diệp Mạt thì những người còn lại đều là người xa lạ, cho nên Hoa Diên không nhận bánh mà quay đầu nhìn Diệp Mạt.



Diệp Mạt thấy nàng đáng thương nhìn mình, dáng vẻ như con chó nhỏ thì trái tim như hoa nở mùa xuân. Vươn cái tay đầy thịt nhéo hai má của nàng, cười gật đầu nói: “Trình thẩm thẩm cho có thể lấy, nhưng phải nói cảm ơn nga.” Lời dặn dò cùng với biểu tình kia làm sao giống một đứa bé mới mấy tuổi, rõ ràng là tác phong của một người chị lớn.



Ý cười trên mặt Trình Hạ thị sâu thêm một chút, thiên tính làm mẹ lại bị kích phát, vươn tay sờ đầu hai tiểu cô nương nói: “Mạt Mạt cùng Hoa Diên đều là cô nương hiểu biết. Nếu Mạt Mạt có Hoa Diên thì Tề Lễ cũng nên chọn vài người thích hợp.”




Lời này vừa nói ra, mí mắt Diệp Mạt mạnh mẽ run lên, lỗ tai thoáng chốc dựng thẳng thật cao. Liên tục lên tiếng ý đồ muốn Trình Hạ thị mở miệng, hơn nữa còn phát huy triệt để tính vô sỉ của cô, bày ra dáng vẻ ngây thơ cô tội.



“Thẩm thẩm, Trình ca ca cũng sẽ có một tiểu ca ca cùng chơi đùa sao?”



Chỉ có Trình Tề Lễ là không nhịn xuống, run lên nho nhỏ, chỉ sợ “Tiểu ca ca” vạn ác kia mới là quan trọng nha. Thật là, thói đời không đổi, lòng người lại thay đổi a.



Không đợi Trình hạ thị nói tiếp, Trình Tề Lễ đột nhiên quay đầu. Tuy rằng trong lòng có sóng ngầm cuồn cuộn, trên mặt lại vẫn là thản nhiên, hơn nữa còn phi thường trấn định chen vào nói: “Con không cần thị đồng, nhất là cùng tuổi với con.”



Đột nhiên hắn lên tiếng như vậy khiến mọi người đều quay đầu nhìn. Trong lòng Trình Hạ thị thấy kinh ngạc, đứa nhỏ này ngày xưa ngoan ngoãn nghe lời nhưng gần đây càng ngày càng kỳ lạ. Phàm là chuyện của chính mình thì không để người khác quyết định, một mình cũng có thể giải quyết mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ, nhưng đối với những vấn đề như ăn mặc hay tiền bạc thì đều là bà an bài, hắn chưa bao giờ có ý kiến.



Hôm nay thật kỳ lạ, lại biết biểu đạt ý nguyện của mình, chẳng qua là…



“Vì sao?”



Trình Hạ thị chưa kịp mở miệng, đã có người nhanh chân nhảy ra trước. Diệp Mạt đầy bụng nghi ngờ, chỉ chờ Trình Hạ thị mở miệng tự cô sẽ chọn vào phủ một bé trai béo ú trắng nõn để vui đùa, không ngờ ông xã lại dùng chiêu này.



Trình Tề Lễ thấy Diệp Mạt trừng lớn ánh mắt tròn vo nhìn hắn chằm chằm, quai hàm phình ra, lông mi dài nhíu lại. Tâm tình hắn không khỏi tốt lên, thuận thế đáp lời cô: “Bởi vì có thị nữ hầu hạ anh mới thoải mái.”



“…”



Diệp Mạt có chút không tin khi nghe lời này, ông xã của cô…lại còn muốn nói…thị nữ hầu hạ…hắn…răng trắng như tuyết khẽ cắn môi dưới, áp chế lồng ngực đang đập mạnh, đề thấp giọng nói.



“Thật sao?”



Trình Tề Lễ thấy cô có biểu tình này, biết rõ đây chính là dáng vẻ của cô khi tức giận, cố gắng khống chế bản thân mình không nhào lên bóp cổ hắn, dáng vẻ ghen tuông của Diệp Mặc trước kia hắn đều nhớ rõ.



Khi đó, bọn họ mới ở cùng nhau không bao lâu, tiến độ mới tới đi cùng đường, tay còn chưa nắm qua. Ngày đó hắn tan học trễ chuẩn bị trở về phòng ở thì đột nhiên trời nổi mưa to. Trùng hợp lần này tổ nghiên cứu thảo luận của hắn có một nữ sinh, cô ấy đang đi từ trên lầu xuống, thấy hắn một mình đứng đó thì liền đề nghị đưa hắn đi một đoạn, dù sao cũng tiện đường.



Ngày đó Diệp Mặc không có tiết học, liền ở trong phòng của hắn làm cơm chiều, nghĩ đến lúc này cô còn đang đợi anh nên đồng ý với đề nghị của nữ sinh kia.



Hai người mới đi ra ngoài không bao lâu liền đụng Diệp Mặc đang sốt ruột đi tới. Hắn nhớ rõ ràng cô mang theo một cây dù màu đỏ, áo thun ngắn tay cùng quần bò, cộng thêm một đôi dép lê, quả nhiên là tới rất vội.



Cô đứng ở trong mưa, vẻ mặt cười sáng lạn, ngữ khí hòa thuận không nghe ra bất cứ điều bất thường nào. Hắn xoay người tiến vào cái ô của cô, nói lời cảm ơn với nữ sinh kia.



Sau đó hai người sóng vai trở về như ngày thường. Khi sắp đến phòng ở Diệp Mặc đột nhiên ném mạnh cái ô, sau đó không quay đầu bước nhanh về trước. Mưa thật to, nháy mắt hai người đã ướt sũng.



Chờ đến khi hắn kinh ngạc trở về nhà mới phát hiện không khí có chút kỳ lạ. Diệp Mặc cúi đầu ngồi ở sofa, mái tóc dài ướt nhẹp, từng giọt nước rơi xuống.



Cái ô cùng túi xách được hắn đặt qua một bên, đang chuẩn bị vào trong nhà thay quần áo cô gái ở trên sofa đột nhiên lên tiếng.




“Có phải anh không thích em hay không?”



Hắn đang chuẩn bị bước tới phòng ngủ thì đột nhiên dừng bước, ngực nhảy mạnh lên một cái, không phải vì lời nói của cô mà vì âm thanh đang run run nức nở kia.



“Đồng ý quen với em, có phải vì thấy em thật đáng thương khi theo đuổi anh lâu như vậy không?”



Rốt cuộc thấy được điều gì đó không thích hợp, hắn đi đến bên người cô, sau đó ngồi vào sofa, thanh âm nhịn không được mà dịu dàng đi: “Nói gì vậy?”



Lúc này, cô gái vẫn cúi đầu thương tâm đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt ngập nước nhìn hắn: “Vậy thì vì sao, cho đến bây giờ anh cũng không chạm vào em. Có đôi khi chạm một chút vào mu bàn tay anh cũng như đụng phải virus mà văng ra, cả ngày lấy cớ học tập để tránh em, không cho êm đi theo bên cạnh anh. Em biết anh học rất giỏi, nhưng em là bạn gái của anh a, cứ thế này thì có khác gì trước kia. Nếu anh không thích thì cứ việc nói thẳng a, nhiều năm như vậy, vẫn là đơn phương trả giá, em cũng sẽ thấy mệt mỏi. Bọn Trần Quyên nói đúng, mặc dù em có nghị lực, nhưng chỉ có một người chống đỡ thì thủy chung vẫn không được, cũng sẽ có lúc sụp đổ…”



Ngay lúc đó, hắn cảm thấy ngực căng thẳng, giống như có gì đó dùng sức đập vào trái tim hắn một phen, toàn thân đau đớn run rẩy. Không đợi hắn có phản ứng gì, Diệp Mặc đột nhiên nhảy lên nhào vào hắn.



Đôi chân thon dài vòng qua eo hắn, hai tay ôm cổ hắn, sau đó đương sự nhớ lại thì đó không phải là ôm mà là bóp.



Diệp Mặc ngồi trên đùi của hắn, hai tay bóp…a… ôm cổ hắn, nước mắt theo động tác liên tiếp chảy xuống.



“Cô gái khi nãy ngoại trừ học tập tốt thì còn cái gì tốt nữa? Ngực cũng không lớn như em, mông cũng không đẹp nha em, hay anh thích loại sân bay như thế…” Khi nói chuyện còn đem cái ngực đầy đặc cỡ D cọ tới cọ lui trong ngực hắn.



Hai người vốn toàn thân ướt đẫm, lại đang là mùa hè, cả hai chỉ mặc áo thun mỏng, dưới không khí kịch liệt thế này, lại là người yêu, không nổi lên phản ứng thì thật là khó.



Có người cảm thấy có một luồng nhiệt nóng rực sôi trào trong thân thể của hắn, rồi luồng nhiệt tập trung vào một nơi nào đó, vị huynh đệ kia của hắn nhanh chóng thức tỉnh.



Diệp Mặc mặc quần bò ôm sát người ngồi bên hông hắn, cảm giác được cái gì đó cứng rắn chọc vào mình thì nháy mắt đã hiểu chuyện. Đột nhiên ý thức được đây là hành vi quyến rũ trong truyền thuyết, nhất thời máu dồn lên trên, cái mặt đỏ như mông khỉ.



Cuống quýt buông tay ra, đem cái ngực cỡ D của mình dời đi, cũng có ý đồ leo xuống khỏi người hắn. Không ngờ nhất thời quá mức khẩn trương, bàn tay ở trong ngực hắn tiến lên một chút, móng tay chuẩn xác đâm trúng điểm mẫn cảm ở ngực.



Nhất thời Trình Tỳ Lân không ức chế được, nhíu mày hừ nhẹ một tiếng. Diệp Mặc bị dọa nhảy dựng, đang chuẩn bị tinh thần trèo xuống khỏi người hắn thì cái mông nhỏ bị vỗ nhẹ một cái, lập tức nghe được tiếng hắn đau khổ kiềm nén ở bên tai: “Em…”Chỉ nghe một chữ này, những chữ sau không thấy, người kia lại hụt hơi thở dốc khiến toàn bộ căn phòng tràn ngập hơi thở ái muội.



Sau đó cô lại bị người ta kéo mạnh trở về, bộ ngực cỡ D vừa dời đi lại trở về chỗ cũ. Trình Tỳ Lân thở nhẹ ở bên gáy của cô, thanh âm trầm thấp hổn hển nhưng lại có ma lực:”Em…Tức chết anh…”



Sau đó…Sau đó thế nào? Sau đó là những vấn đề được nhắc đến trong truyền thuyết a. Nắm tay hôn môi đều là mây bay, quen biết hơn mười năm lại đang ở những năm tháng thanh xuân, người nào đó kích thích người nào đó mà không bị ăn đến xương cốt cũng không còn thì mới là quỷ.