Tiểu Tú ôm rổ đi mua mì, nay công nhân đã nhiều hơn, gạo rất nhanh hết, mới không chú ý một chút mà đã hết gạo rồi, cho nên hôm nay đành nấu một nửa cơm với một nửa mì . Chờ lát nữa tiểu Tô về thì phải nói anh ấy đi xát gạo nếu không mai sẽ không có gạo nấu cơm!
Gần đây tiểu Tú hay nghe nhiều chuyện trong thôn, ngoài thôn. Nhưng chỉ có mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu thôn đông, nếu không thì chính là cô gái thôn tây đi xem mặt. Gần đây mọi người nói nhiều nhất chuyện của vợ Tiểu Tứ. Đối với vợ Tiểu Tứ, tiểu Tú mới gặp qua vài lần, lần trước cháy nhà trưởng thôn, mặc dù không có ai truy xét, nhưng tiểu Tú cảm thấy chuyện này có liên quan đến chị ấy.
Vợ Tiểu Tứ cả ngày ra ngoài, con cũng để nó chạy lung tung, một thân bẩn thỉu còn đi cướp đồ ăn của người khác. Ai cũng không muốn giúp đỡ, ai thấy vậy cũng cho qua. Mỗi khi mọi người nói chuyện này, tiểu Tú chỉ ngồi nghe cũng không nói gì.
Năm ngoái tiểu Tô vừa trở về, trong thôn đem đất của chị ấy phân cho tiểu Tô thì vợ Tiểu Tứ rất bi phẫn, tiểu Tú đã cảm thấy có một số việc đều là quan tư lợi riêng. Bà Hảo ở nhà nấu cơm, tiểu Tú lại đi mua thêm chút mì, mặc dù nơi mua mì cũng không xa, ngay ở trong thôn, nhưng bà Hảo vẫn cẩn thận dặn dò.
"Bà Hảo, con hiểu rồi, bà ở nhà trông nhà nhé, con đi đây." Tiểu Tú không chịu được bà Hảo dặn dò nhiều quá. Ôm rổ đi, 2-3 cân đồ cũng không phải rất nặng, nhưng nếu xách thời gian lâu cũng mệt. Vì vậy tiểu Tú đem rổ từ tay trái đổi sang tay phải, đổi ôm cả hai tay, đột nhiên nhìn thấy vợ Tiểu Tứ.
Chỉ là vợ Tiểu Tứ có chút không bình thường. Đường lớn không đi lại đi đường nhỏ, còn thỉnh thoảng quay đầu lại xem sau lưng có người hay không. Mà tiểu Tú đứng khuất sau cây đại thụ cho nên vợ Tiểu Tứ không thấy tiểu Tú. Tiểu Tú thấy hiếu kỳ liền đi theo vợ Tiểu Tứ.
Tiểu Tú đi theo vợ tiểu Tứ đến sân phơi cỏ khô của xã. Tiểu Tú thấy không cần phải đến gần thêm nữa vẫn nghe được âm thanh nơi đó. Tiểu Tú nghe thấy sau đống cỏ khô có một người đàn ông, có vẻ như đã ở đây chờ vợ tiểu Tứ từ lâu: "làm sao bây giờ em mới đến, anh đã chờ em một lúc lâu rồi."
Vợ Tiểu Tứ nói: "Anh vội cái gì, nhà em nhiều công việc, phải làm xong em mới đi được. Con trai cũng phải nhờ người ta trông hộ. hay anh muốn em dẫn nó đến?" Nghe thấy vợ Tiểu Tứ nói, người đàn ông cười ha ha hai tiếng, lại nghe vợ Tiểu Tứ hỏi: "Anh rốt cuộc đến lúc nào thì lấy em?"
"Em đừng vội để anh thu dọn phòng ốc một chút. Phải chuẩn bị một chút mới đón em được chứ." Người đàn ông tươi cười nói: "Nhưng anh nói rõ ràng nhé, anh sẽ không nuôi con em, anh chỉ lấy mình em thôi. Việc này anh đã nói trước với em rồi, em có hiểu không."
Tiểu Tú nghe xong sững sờ, vợ tiểu Tứ muốn tái giá sao? Người ta chỉ cần vợ Tiểu Tứ, không cho phép mang theo con. Đứa bé phải làm thế nào đây? Tiểu Tú tự nhiên không nhớ ra tên đứa bé là Hổ Tử hay là gì. Chỉ nhớ rõ đứa bé có đôi mắt to tròn.
Tiểu Tú còn muốn nghe thêm một chút, nhưng hai người trong đống cỏ cũng không nói gì nữa, chỉ là phát ra tiếng ư...ư… a...a…, tiểu Tú là người từng trải, vừa nghe cũng biết đây là tiếng gì, vì vậy tiểu Tú liền lặng lẽ đi về, nhưng đi mấy bước, tiểu Tú theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, kết quả vừa đúng chạm vào tầm mắt của vợ Tiểu Tứ. Vợ Tiểu Tứ kinh ngạc, tiểu Tú chỉ cười một chút rồi xoay người rời đi.
Lúc tiểu Tú về nhà bà Hảo đã đợi ở trước cửa: "Tú a, con đi mua mì lâu quá làm bà đang định đi tìm con đây." Tiểu Tú không muốn nói chuyện kia với bà Hảo, liền nói: "Con đi mua rồi cùng người ta nói mấy câu nói, cho nên về hơi muộn." Bà Hảo nghe vậy gật đầu.
Tối hôm đó tiểu Tú cũng không có tâm trạng ghi sổ, nên lên giường ngẩn người. Lúc tiểu Tô lên giường, tiểu Tú vùi đầu ở trên vai tiểu Tô, sau đó hỏi tiểu Tô: "Tiểu Tô, hôm nay em nhìn thấy vợ Tiểu Tứ."
" vợ tiểu Tứ tìm em sao?" Tiểu Tô lấy chăn mỏng cẩn thận đắp cho hai người. Mặc dù trời đã chuyển sang hè, nhưng ngoài phòng nhiều cây cối, đến buổi tối mở cửa sổ thì phải đắp chăn mỏng cho đỡ lạnh.
"Không phải, em nhìn thấy chị ấy ở cùng một người đàn ông, hơn nữa chị ấy còn nói muốn lấy chồng, người kia không cho chị ấy mang theo con tái giá." Tiểu Tô nghe xong, chỉ là vỗ vỗ tay tiểu Tú: "nhà ai có phúc nhà đấy, đứa trẻ nhà nghèo thì sớm biết lo liệu việc nhà. Em ngủ sớm chút đi. Ngủ ngon mới có tinh thần dưỡng thai."
Tiểu Tú nghe lời tiểu Tô, cũng không muốn quản nhiều những thứ này. Chỉ là suy nghĩ một chút tiểu Tô cũng gần như vậy, nhưng tiểu Tô so với con của Tiểu Tứ khá hơn một chút. Lúc ấy tiểu Tô vẫn có ông bà. Khi ông bà đã mất thì tiểu Tô bỏ đi làm lính rồi.
"Em hiểu rồi" Tiểu Tú cũng không phải là thánh mẫu, cái gì cũng xen vào. Hiện tại quan trọng nhất chính là đứa bé trong bụng, còn muốn cùng bà Hảo và tiểu Tô cùng nhau sống vui vẻ. Những cái khác đều không lien quan tới mình.
" Em nên nhớ mọi việc em không thể quan tâm hết được, lời anh nói không sai đâu. Đúng rồi, lấy chút trái cây ra ngoài ăn một ít đi! Em đã mấy ngày chưa ăn rồi." Trái cây đợt trước đã bị tiểu Tô mang bán toàn bộ rồi, đợt này cũng phải đợi hơn nửa tháng mới có thể ăn, cho nên tiểu Tô đã mấy ngày không được ăn trái cây, lúc trước có một ít cũng đều để cho bà Hảo và tiểu Tú ăn.
Tiểu Tú nghe vậy liền cười híp mắt mang tiểu Tô cùng nhau vào không gian, chỉ thấy trong không gian, trái cây đã có thể ăn được. Tiểu Tú nhìn tiểu Tô giống như con khỉ từ trên xuống dưới hái trái cây ăn: "Tiểu Tô, anh nhìn xem trên cây trái cây lại chín rồi, có thể mang đi bán rồi. Mặc dù trong tay chúng ta có chút tiền, nhưng có nhiều tiền để dành cũng được."
Tiểu Tô cắn trái cây: "để qua mấy hôm nữa đi, Những trái cây này mới bán chưa lâu, mấy ngày nữa anh lại đi mua một ít cây, dù sao ở đây cũng còn trống không, trồng nhiều một chút cũng có nhiều loại ngon để ăn." "Ừ, vậy thì chờ mấy hôm nữa!"
Vì vậy hai người liền cùng nhau ngủ ở trong không gian, tiểu Tô phát hiện nếu buổi tối ngủ ở gian, ngày hôm sau tinh thần sẽ rất tốt, về phần tại sao có thể như vậy, tiểu Tú cùng tiểu Tô cũng không rõ. Nhưng là kể từ phát hiện không gian có tác dụng này, tiểu Tô cùng tiểu Tú phần lớn đều ngủ trong không gian. Dù sao trong đây cũng an toàn!