Ngày thường, chưa bao giờ Mạc Yến biết đến một Bắc Tân Khởi như này... đây là lần thứ hai, Mạc Yến chứng kiến một mặt khác của hắn.... ngoài sự kinh ngạc ra thì cô bắt đầu có chút hoài nghi về gia thế thật sự của hắn....
Không phải là hắn còn có một thân phận gì đó khác mà cô không biết đến nữa chứ?
Trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ... cô liếc nhìn sang phía hắn.
Bắc Tân Khởi sắc mặt không đổi, khẽ khởi động cổ tay, không thèm nhìn tên lưu manh vừa bị hắn đánh trọng thương... rồi hắn đưa tay kéo cô sát vào lòng mình rồi dắt cô bước ra phía cửa chính.
Vừa bước tới ngưỡng cửa...
Phía sau lưng...
" pằng! Pằng!..."
Một tràng tiếng súng nổ bỗng vang lên....
Thì ra là đám người kia đã kịp thời hồi thần,cùng lúc rút súng ra nhằm về phía hai người mà bắn.
Bắc Tân liếc mắt nhìn về phía đám người đó, con ngươi mắt như trở nên sậm màu hơn, bàn tay không động thanh sắc mà lần vào trong túi quần.
Hắn rút từ trong túi ra một khẩu súng được mạ vàng ...
Mạc Yến dù đã đoán ra từ trước nhưng cũng không khỏi kinh ngạc, thân hình cô không khỏi cứng đơ thêm chút nữa, trí não cô như đang tạm thời ngừng hoạt động.
Từ nhỏ lớn lên bên nhau,đã quá quen thuộc nhau tới mức không thể quên thân hơn nữa.... Vậy mà giờ đây tự nhiên lại phát hiện ra đối phương khả năng vẫn còn một thân phận khác nữa.... phát hiện này, là ai chăng nữa cũng khó tránh khỏi sự kinh ngạc ấy.
Mạc Yến cũng không thể nói rõ ra cảm giác của mình lúc này, kinh sợ hay kinh ngạc....
Bắc Tân Khởi cũng đang thầm quan sát phản ứng của Mạc Yến....hắn đoán không ra ý nghĩ thật sự lúc này của cô... hắn cũng không muốn cô nhìn thấy bộ mặt khác với ngày thường của mình như này.... thầm tính toán trong đầu giây lát, bàn tay đang chuẩn bị lên cò súng bỗng khựng lại....
- Đứng im! Tất cả đứng im, không được động đậy!
Phía sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của một tên côn đồ.
Mạc Yến bị tiếng quát khiến cho tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu lên,nhìn sang người bên cạnh:
- Làm sao giờ?
Bàn tay đang ôm eo cô bỗng buông ra,đôi mắt sâu thẳm nhìn cô,hạ thấp giọng:
- Anh đếm đến 3, em chạy thẳng về phía trước,không được quay đầu, rõ chưa?
- Vậy còn anh?
Theo phản xạ, cô hỏi ngược lại.
- Chạy về phía xe, đừng sợ,anh sẽ bảo vệ em!
Bắc Tân Khởi không trả lời câu hỏi của cô... nhìn ra phía chiếc xe của mình, nhìn cô vằng ánh mắt đầy âu yếm, dặn cô như vậy rồi đẩy mạnh cô ra, lấy thân mình mà che chắn cho cô.
Mạc Yến không ngờ hắn lại hành động như vậy, ngơ ngác nhìn hắn, trong ánh mắt có gì đó đang đổi thay...
- Chạy!
Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, lời nói ra thì kiên định vô cùng.
Mạc Yến biết hàm ý của hắn là gì,xác định khoảng cách hiện tại giữa mình và chiếc xe, rồi ngoảnh lại nhìn đám hung thần đang dương súng nhắm thẳng về phía hai người, trong lòng cô không khỏi đắn đo.
Hắn đang đặt bản thân vào vị trí nguy hiểm nhất để đổi lấy sự an toàn của cô.
Nhưng, cô thoát hiểm rồi còn hắn thì phải làm sao?
Mạc Yến thật sự khó nghĩ, tuy rằng cô có không thích một số hành vi khác của hắn.... nhưng hai người dù sao cũng đã quen biết nhau đã bao năm nay, gặp phải nguy hiểm thì cô thật lòng cũng rất lo cho hắn.
Cô không mong hắn xảy ra chuyện!
Nhưng, giờ nếu cô ở lại đây thì cũng giúp được gì cho hắn? Nói không chừng còn khiến hắn bị phân tâm...
Mạc Yến không biết rốt cuộc Bắc Tân Khởi còn đang che giấu thực lực tới đâu... nhưng vừa xong, cô đã có chút hoài nghi về bối cảnh của hắn, rồi lần trước lại chứng kiến kĩ năng lái xe điêu luyện của hắn.... cô đoán rằng hắn vẫn còn quân tốt trong tay....
.... đưa mắt nhìn chiếc xe cách mình không xa, do dự giây lát, rồi lao nhanh về phía trước....