Ông Xã Chày Bửa

Chương 87




Nhân viên trong cả tầng làm việc đều dựng tai lên mà lắng nghe, mắt thì không chớp mà nhìn về phía ba người họ.

Mạc Yến cũng có chút kinh ngạc, hắn định làm trò quỷ quái gì vậy?

Nghe Mộ Thám nói vậy, ngay lập tức nét mặt Bắc Tân Khởi lạnh giá như kết thành lớp băng bên trên.

Mộ Thám không động thanh sắc mà quan sát phản ứng của Bắc Tân Khởi:

- Mạc Yến, nếu em thích, hay là mai anh lại tiếp tục tặng em nhé?

Mạc Yến bị hắn nói cho cứng họng.

Ánh mắt Bắc Tân Khởi lành lạnh nhìn  Mộ Thám, nhấc chân lên đá về phía hắn:

- Mộ Thám,ông có thể biến rồi đấy!

Mộ Thám tránh không kịp, ăn trọn luôn cú đá của Bắc Tân Khởi,lập tức ôm lấy chân, kêu la oai oái:

- A....a... ông nỡ lòng đánh tôi thật sao, đá vào chỗ vết thương của tôi rồi!

Bắc Tân Khởi không chút đồng cảm, thậm chí còn chả thèm nhìn hắn.

Thế nhưng Mộ Thám dường như cũng không chịu chút đả kích nào cả, đứng dậy, vẫy tay với Mạc Yến:

- Anh ở đây vướng mắt người ta, anh về trước đây, mai gặp lại nhé!

Nói xong, rất thảnh thơi quay người bước ra về.

Bước được mấy bước, tự nhiên lại quay đầu lại,luêcs về phía Bắc Tân Khởi, chầm chậm nói:

- Bữa trưa hôm nay mùi vị quả là không tệ!

Sắc mặt Bắc Tân Khởi lạnh như tủ đá.

Tên khốn này....gọi đòn!

Mộ Thám một lần nữa không động thanh sắc mà quan sát phản ứng của hắn, tâm trạng dường như rất tốt, lê cái chân bị thương mà bước ra ngoài.

Một vở kịch náo nhiệt kết thúc.

Mọi người trong văn phòng cũng lục đục đi ra ngoài....

Bắc Tân Khởi liếc nhìn hộp cơm trên bàn của Mạc Yến,lập tức cầm lấy và vứt luôn vào trong thùng rác.

Lại nghĩ đến cái hộp cơm của mình vẫn để ở nhà,rất là bực tức.

Trời ạ,hắn sao lại có thể dùng đồ đôi cùng tên khốn đó chứ?

Mạc Yến đã quá quen với việc cãi cọ, trêu chọc nhau của hai người họ rồi nên không thấy có gì đáng để ngạc nhiên cả.... im lặng, không nói gì.

Chỉ là,bữa trưa của cô, lại cứ vậy mà mất tiêu rồi ư?

Trong lòng Mạc Yến lúc này thật quá  là bất bình.

Bắc Tân Khở khẽ nheo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt cô, không động thanh sắc mà quan sát phản ứng của cô, nghĩ tới những bó hoa lúc sáng, và cả việc Mộ Thám tới công ti....hai hàng lông mày nhíu chặt cả lại.

Đối với Mạc Yến, Mộ Thám là thật lòng hay chỉ là trêu đùa?

Mạc Yến chỉnh sửa lại mặt bàn lộn xộn của mình,rồi ngồi bệt xuống ghế, ánh mắt thất thần.

Hai tháng tiền lương bị trừ hết, giờ đến đi ăn trưa cô cũng chả thiết nữa...

Chỉ tại Bắc Tân Khởi mà hiện giờ cô đã từ một cô tiểu thư của gia đình khá giả biến thân thành một kẻ nghèo khó đáng thương.

Giờ cô có thể về nhà mà mách tội hắn với thím Hạ Lan không?

- Đi ăn thôi!

Bắc Tân Khởi coi như vẫn còn có chút lương tâm, trừ hết cả  hai tháng lương nhưng vẫn quan tâm tới ba bữa ăn hàng ngày của cô..

Mạc Yến ngẩng đầu lên,ánh mắt như phóng hỏa mà nhìn hắn, ánh mắt hung hãn như đang đối diện với kẻ thù....

- Trả tiền lương cho em!

Khóe môi hắn giật giật, giơ tay xoa xoa đầu Mạc Yến:

- Lần sau đừng có bày mấy hoa hoa cỏ cỏ vớ vẩn đó trong văn phòng  nữa nhé!

Mạc Yến ngước nhìn theo cái bàn tay của hắn vẫn đang xoa xoa đầu mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi....

Hoa hoa cỏ cỏ làm vướng mắt anh ta sao?

Bắc Tân Khởi tâm trạng rất vui mà chiêm ngưỡng khuôn mặt giận dữ của cô, bàn tay như muốn đổ thêm dầu vào lửa, vỗ khe khẽ vào má cô.

- Nhớ chưa?

Mạc Yến thật chỉ muốn sút cho hắn một phát bay ra khỏi khung cửa.

Nhưng,cô không thể....

Cô đánh không nổi hắn....