Bắc Tân Khởi đứng đó, nhìn theo bóng cô đi khuất dần.... có chút khó hiểu.
Nha đầu này sao vậy chứ?
Bắc Tân Khởi quay sang nhìn Mộ Thám với đầy vẻ thẩm vấn.
Mộ Thám vội lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt vô tội đáng thương.
Mộ Kỳ Ân lặng lẽ đứng nhìn mọi việc, khóe môi khẽ hé một nụ cười rất rất nhạt....
Bắc Tân Khởi có chút không yên tâm về Mạc Yến, ở trong phòng bệnh chưa đến vài phút thì đã ra về.
Hôm nay là ngày cuối tuần, hắn đoán rằng Mạc Yến sẽ trở về nhà rồi nên Bắc Tân Khởi lái xe về thẳng căn biệt thự ven biển của Bắc gia.
Thế nhưng, căn biệt thự vắng lặng, không một bóng người...
Mạc Yến chưa về.
Bắc Tân Khởi ngẫm nghĩ giây lát, định gọi điện cho cô, vừa rút điện thoại ra thì Hạ An gọi đến.
- Mẹ, có việc gì vậy ạ?
Bắc Tân Khởi nhấn nút nghe.
- Tối qua Mạc Yến gặp tai nạn, mẹ gọi điện cho con bé nhưng không tận mắt nhìn thấy nên vẫn không yên tâm, con bớt chút thời gian đến xem tình hình con bé thế nào rồi nhé!
Hạ An vẫn chưa biết Mạc Yến và Bắc Tân Khởi cùng ở trong căn biệt thự này,điện thoại vừa kết nối được là căn dặn Bắc Tân Khởi một loạt như vậy.
Bắc Tân Khởi ngơ người ra giây lát.
Người ở nhà biết tin tức còn nhanh hơn cả người ở ngay sát cạnh Mạc Yến như hắn ư?
- Tân Khởi, ta đang nói với con đấy, nghe thấy không?
Đầu dây bên kia, giọng nói của Hạ An tiếp tục vang lên.
- Con biết rồi, giờ con có chút việc, con gác máy đây.
Bắc Tân Khởi đứng bật dậy định đi ra ngoài, vừa bước tới cửa, như chợt nhớ ra điều gì, bước chân khựng lại, rút điện thoại ra, gọi vào một số máy khác.
- Giúp tôi tìm một người này, tìm được thì bí mật theo sau bảo vệ...
Kết thúc cuộc điện thoại, Bắc Tân Khởi ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách,lặng lẽ đợi đối phương trả lời.
Mạc Yến, hơn 9 giờ tối thì mới về tới nhà.
Vào nhà, Bắc Tân Khởi ngồi trên sofa dường như đợi cô đã khá lâu rồi....
Thấy cô đẩy cửa bước vào, hắn đưa mắt nhìn cô,lặng lẽ nhìn...
Mạc Yến vốn luôn muốn chuyển ra ngoài sống, suốt buổi hôm nay, cô đi tìm phòng trọ nhưng kết quả vẫn không vó gì khả quan, vào phòng,sắc mặt cau có, khó coi, tâm trạng rất là không tốt.
- Mạc Yến...
Bắc Tân Khởi khẽ gọi tên cô...
Cũng không biết là cô nghe thấy hay không,nhưng còn không thèm đưa mắt nhìn hắn dù chỉ là một cái, quay người bước vào phòng bếp.
Rồi trong bếp vang lên tiếng động sột sột xoạt xoạt...tiếng lục tìm đồ.
Nha đầu này còn chưa ăn tối?
Khẽ nhíu mày,đứng dậy bước từng bước vào phòng bếp.
Mạc Yến tìm trong tủ lạnh ra ít mì, cho ra đĩa, định cho lên bếp chế biến thành món đơn giản để ăn.... Bắc Tân Khởi bỗng chặn cô lại.
- Anh đưa em ra ngoài ăn!
Bàn tay Mạc Yến cứng đờ,từ từ ngước lên, lạnh lùng nhìn hắn:
Một bữa không ăn thì đã vội quan tâm, vậy khi mà toàn thiên hạ đều biết đến vụ tai nạn kia thì hắn đang ở đâu? Đang làm gì?
Càng nghĩ càng thấy thật trâm chọc nhưng rất nhanh suy nghĩ ấy đã bị gạt qua một bên.
Mạc Yến, đầu óc mày không bình thường thì mới để ý việc Bắc Tân Khởi quan tâm hay không quan tâm tới mình như thế này.
Bắc Tân Khởi bị ánh mắt Mạc Yến nhìn vậy thì thấy khó chịu như có mũi kim xoáy sâu vào trong da thịt vậy. Hắn chỉ cho rằng Mạc Yến vẫn đang tức giận vì câu nói lúc sáng của hắn, đang định lên tiếng giải thích thì giọng nói của Mạc Yến lại cất lên:
- Em muốn ăn cua biển hấp, ăn tôm hùm, canh tảo biển....
Cô liệt kê ra một danh sách dài các loại đồ ăn, Bắc Tân Khởi nghe cô nói vậy thì bất giác ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Nha đầu này hết giận rồi hay chưa??
,