- A..aaaaa..
Cùng với tiếng kêu hoảng hốt ấy, là tiếng va đập mạnh, chiếc siêu xe màu đen đâm mạnh vào lan can ven đường....
Chiếc xe ồn ào với những tiếng cười đùa, tranh cãi khi nãy giờ im lìm khó tả...
.....
Một khu biệt thự khác trong thành phố...
Bắc Tân Khởi đưa Mộ Kỳ Ân về đến nơi... rút điện thoại gọi lại cho Mạc Yến.... vẫn không ai nhận cuộc gọi...
Căn biệt thự này cũng giống như căn biệt thự mà Bắc Tân Khởi và Mạc Yến đang ở, được mua với mục đích phục vụ cho những người trong gia đình đến công tác ở thành phố này, vậy nên trong biệt thự không có người hầu, kẻ hạ.
Mộ Kỳ Ân vốn là thiên kim đại tiểu thư, bệnh nặng, nghiêm trọng thì không có... nhưng cảm mao, thương hàn thì rất dễ mắc, dạ dày cũng không được tốt cho lắm....
Bắc Tân Khởi đưa cô ta về đến đây, chỉ thấy sắc mặt cô ta hơi nhợt nhạt, cụ thể bị làm sao thì hắn cũng không rõ.
- Hay là, anh gọi bác sĩ tới khám cho em nhé!
Bắc Tân Khởi lúc này có chút đau đầu,không biết rõ tình hình Mạc Yến giờ ra sao, muốn đi tìm.... nhưng để Mộ Kỳ Ân ở lại đây một mình trong tình trạng này thì hắn cũng không yên tâm.
Dù sao cô ta cũng là em gái ruột của Mộ Thám, hắn không thể không quản..
- Bác sĩ đến rồi thì sao?
Khẽ ngồi xuống một chiếc ghế dựa trong phòng, Mộ Kỳ Ân cất tiếng hỏi hắn.
- Thì kiểm tra xem tình hình của em ra sao đã!
Bắc Tân Khởi đáp lại.
Mộ Kỳ Ân chăm chú nhìn thần sắc của hắn, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt hắn, ánh mắt dần đượm buồn....
Bác sĩ đến thì anh sẽ lập tức ra về phải không?
Quay lưng lại, ánh mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa, nhẹ nhàng nói:
- Không nghiêm trọng lắm đâu, không cần gọi bác sĩ!
- Vậy em nghỉ sớm đi!
Trong đầu Bắc Tân Khởi lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Mạc Yến, hắn chưa từng nhìn thấy Mạc Yến đua xe bao giờ, cũng không biết trình của cô đạt tới mức nào, hắn sợ cô xảy ra chuyện....
Nói xong, Bắc Tân Khởi quay lưng định bước ra cửa, bỗng phía sau lưng vang lên tiếng động mạnh.
Bước chân Bắc Tân Khởi khựng lại, quay đầu....
Mộ Kỳ Ân đứng ngoài ban công,quay lưng về phía hắn, một tay ôm bụng,một tay chống vào chiếc bàn, lưng cúi gập xuống, dường như đang vô cùng khó chịu.
- Sao vậy?
Bắc Tân Khởi nhíu mày lại, quan tâm hỏi cô ta.
Mộ Kỳ Ân vẫn cúi gập người, bàn tay mò mẫm, nắm lấy lan can, không lên tiếng.
- Kỳ Ân! Em vẫn ổn đấy chứ?
Bắc Tân Khởi bước từng bước dài đến bên cô ta, rồi khẽ đưa tay vén mái tóc đang xõa xuống che hết nửa khuôn mặt cô ta, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch ấy, hắn có chút ngơ ngác...
Mặt Mộ Kỳ Ân trắng bệch, tựa như không còn chút sức sống, mồ hôi vã ra như tắm, có vẻ như đang rất đau đớn...
-Anh đưa em đến viện!
Bắc Tân Khởi có chút hoảng hốt, bế cô ta lao ra ngoài....
- Tân Khởi... em không sao!
Mộ Kỳ Ân khẽ nhấc đầu ra khỏi vòm ngực vững chắc của hắn,kéo lấy chiếc áo sơ mi hắn đang mặc, nhẹ nhàng an ủi.
- Thế em bị sao vậy?
Không hiểu cô ta bị làm sao,nhưng từ biểu hiện bên ngoài thì cô ta có vẻ như rất không ổn.
- Có thể là bệnh đau da dầy tái phát!
Mộ Kỳ Ân đáp lại, rất yếu ớt.
- Thuốc đâu?
Bắc Tân Khởi đặt cô ta xuống giường, quay đi tìm thuốc...
- Em không mang thuốc theo!
"...."
- Vậy anh đi mua thuốc!
Im lặng vài giây, Bắc Tân Khởi bước ra ngoài cửa...đi mua thuốc.
Cửa phòng khép lại.
Mộ Kỳ Ân lặng lẽ nhìn cánh cửa đã khép lại đó... nở nụ cười hài lòng, nụ cười thắng lợi....