Một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết, trang điểm nhẹ nhàng, có hai núm đồng tiền nhỏ xinh đáng yêu, cặp mắt đen lay láy, sâu thăm thẳm, cuốn hút.
Trong việc kết giao bạn bè,Mạc Yến rất xem trọng cái ấn tượng đầu tiên khi gặp mặt, cô gái tên Cố Y Nhiên này, cô thích.
Người đi bên cạnh tự giới thiệu xong, Phàm Quân nhìn chằm chằm vào Mạc Yến, khóe môi ẩn hiện nụ cười:
- Không phải đến lượt em tự giới thiệu về bản thân sao?
Mạc Yến đưa mắt nhìn hắn một cái, đúng một cái rồi mặt không cải sắc mà đáp lại:
- Gọi tôi Mạc Yến là được.
- Mạc Yến...
Cố Y Nhiên khẽ nhắc lại tên cô rồi cười tán thưởng:
- Mạc Yến, một cái tên rất hay!
Rồi bỗng Phàm Quân bồi thêm một câu:
- Là ai của Bắc Tân Khởi?
Một câu hỏi quá bất ngờ khiến Mạc Yến ngơ người giây lát, rồi rất nhanh mà hồi phục lại vẻ bình tĩnh, khẽ nói:
- Người đi cùng.
Ba từ không mặn chả nhạt khiến Phàm Quân nghẹn họng,khóe miệng khẽ giật giật.
Cố Y Nhiên đứng bên nhìn bộ dạng hắn lúc này khẽ cười, nụ cười rất nhạt nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.
Bị cho ra rìa từ nãy tới giờ rồi lại nghe câu trả... Bắc Tân Khởi nhìn cô,sắc mặt trầm hẳn xuống.
Câu trả lời thật thỏa đáng?
Cô không muốn mọi người hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai người tới vậy sao?
- Đi thôi! Đi bàn việc chính nào!
Phàm Quân đẩy đẩy hắn, ý bảo hắn tiếp tục đi vào trong.
Bắc Tân Khởi khẽ gật đầu, quay sang Mạc Yến.
Mạc Yến không rõ họ cần bàn bạc chuyện gì mà cũng không muốn cùng đi với họ, bèn nói:
- Em muốn đi loanh quanh chút!
- Được, có chuyện gì thì alo cho anh!
Bắc Tân Khởi dặn dò cô như vậy rồi cùng Phàm Quân, Cố Y Nhiên bước đi.
- Thật ra,đưa cô ấy cùng đi cũng không sao.
Bước đi vài bước, Phạm Quân cất tiếng.
- Cô ấy không thích đi cùng đâu!
Đáp lại là câu trả lời nghe không ra cảm xúc thật...
Mộ Kỳ Ân đứng ở một hướng khác trong đại sảnh, lặng lẽ theo dõi mọi việc từ đầu đến cuối, nhìn thấy hai người họ tách ra hai hướng thì sắc mặt mới dễ chịu hơn chút.
Thế giới của họ, không phải bất kì nhân vật nhỏ bé nào cũng có thể len lỏi vào được!
Mạc Yến một mình lượn lờ trong đại sảnh, rồi đi đến nơi bày đồ ăn, chọn lấy một ít bánh ngọt và hoa quả rồi kiếm một chỗ ngồi. Cầm lấy chiếc dĩa đang định ăn chút gì đó thì từ phía đằng sau vang lên một giọng nói:
- Buổi tối vui vẻ, thủy khiết tiên nữ!
Giọng nói xa lạ khiến Mạc Yến ngơ ngác mất vài giây, bàn tay cầm dĩa khẽ khựng lại, quay đầu ra sau...
Đứng sau cô là một chàng trai rất
" xinh đẹp ", vâng, rất " xinh đẹp "
Đây là từ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra sau ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta.
Xinh đẹp hơn khá nhiều các cô gái, ngũ quan thanh thoát, đôi mắt đào hoa long lanh, yêu nghiệt, vô cùng yêu nghiệt.
Mạc Yến vốn không quen biết anh ta, nhưng hôm mà Bắc Tân Khởi vừa về nước, bữa tiệc trên du thuyền, cô đã nhìn thấy anh ta nên cô đoán hắn là bạn của Bắc Tân Khởi.
Mộ Thám cũng đang quan sát cô, cô hôm nay khiến hắn thật sự thấy bị mê hoặc, nước da trắng hồng, khoác trên người bộ lễ phục màu trắng đơn giản, ở cô toát lên một vẻ hoạt bát đáng yêu,không câu lệ tiểu tiết... tất cả mọi thứ kết hợp lại với nhau khiến anh ta nghĩ tới cảnh một nàng tiên áo trắng thuần khiết xinh đẹp từ từ bước ra từ màn sương sớm mờ ảo....