Chiếc thẻ ấy là hắn đưa cho Mạc Yến, chiếc thẻ có thông báo qua tin nhắn điện thoại, nếu quẹt thẻ thì sẽ có thông báo về máy điện thoại của hắn.... nhưng những ngày qua, hắn không hề nhận được bất kì tin nhắn nào.
Rõ ràng Mạc Yến không hề sử dụng chiếc thẻ đó.
Thật ra,tình hình của Mạc Yến lúc này, hắn biết rất rõ, ngay từ việc cô tìm phòng trọ ở khu bình dân là hắn đủ biết hiện tại cô không có nhiều tiền.... còn tính cách của cô hắn cũng hiểu,cô sẽ không lấy tiền của ba mẹ...
Cô lúc này đang gần như là đã sài hết tiền rồi, vậy mà cô vẫn không động đến một xu một hào trong chiếc thẻ hắn đưa...
Cô bé ngốc như heo này!!!
Mạc Yến ngơ ngác đứng đó, đang nghiền ngẫm hai từ mà hắn vừa nói...
Khi nói hai từ đó, khẩu khí của hắn rất nhẹ nhàng, không phải giễu cợt,không phải trêu chọc... không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong lời nói ấy có bao hàm chút đau lòng...
Đau lòng ư?
Vì sao chứ?
Ánh mắt cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn...
Dường như phát giác ra ánh nhìn của cô, hắn từ từ quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đang đứng im ở đó.... liền cất tiếng chế giễu:
- Hâm à? Ngốc như heo vậy!
Nói rồi còn cố tình nhìn chú thỏ heo đang nằm im trong xe đẩy....
Chút hoài nghi về thái độ của hắn kho nãy như bị dội một gáo nước lạnh vào vậy.... phút chốc tan thành mây khói.
Lườm hắn một cái rồi cất bước đuổi theo.
Biết ngay mà, khi nãy rõ ràng là cô bị ảo giác.... đây mới là khẩu khí quen thuộc của hắn....
Hai người sánh bước đi trong siêu thị.... đi lòng vòng, lòng vòng đến khu bán đồ ăn vặt.... Mạc Yến định mua bim bim thì Bắc Tân Khởi không cho, cô cứ cầm lên là hắn lại bắt để lại lên kệ.
Cứ thế vài lần, Mạc Yến có chút cáu:
- Anh làm trò gì thế hả?
- Cái này mà cũng ăn à?
Hắn hỏi vặn cô...
- Còn tốt hơn có người cứ thích ăn mì tôm!
Mạc Yến không chịu thua mà đáp trả.
Nghe cô nói vậy khóe môi hắn khẽ giật giật.... nhưng không phản bác nữa...
Mạc Yến lại đẩy tay hắn ra, quang minh chính đại lấy hẳn mấy gói bim bim các loại cho vào xe đẩy.... rồi đẩy xe ra quầy thu ngân.
Bước vài bước bỗng nhớ ra điều gì liền quay lại nói với Bắc Tân Khởi.
- Bắc Tân Khởi à, lần sau anh nên suy nghĩ về việc nhận lời trở thành người đại diện cho hãng mì tôm Z hoặc hãng S ý!
Khuôn mặt không biểu cảm của Bắc Tân Khởi lập tức đen xì xì.
Lão tử thích là thích cái nụ hôn hôm đó ý!!!!!
Mạc Yến không động thanh sắc mà lén nhìn phản ứng của hắn, rồi thêm một câu:
- Không thì làm đại diện cho cả hai hãng cũng được.
Nói xong, đẩy xe chạy nhanh như thỏ...
Bắc Tân Khởi đứng như trời trồng ở đó mà nhìn theo bóng dáng cô càng lúc càng xa.... sắc mặt hắn rất chi là khó coi.
Mạc Yến đi đằng trước, nghĩ tới khuôn mặt nghệt ra khi nãy của hắn mà không nhịn được cười, tâm trạng rõ ràng là rất tốt.
Mối thù bị trừ lương một cách oan ức coi như là đã được báo rồi.
Mạc Yến vui vẻ định đẩy xe ra thẳng quầy thu ngân, đi qua kệ bày bán cặp lồng cơm các loại.... cô nhớ đến câu nói lúc trưa của Bắc thiếu...
Nghĩ đến bữa trưa bị hắn cướp mất,cô đắn đo chút rồi cúi xuống lấy một chiếc để vào trong xe đẩy.
Cô chỉ là chọn bừa một cái hộp đựng cơm, chứ không chọn lựa quá kĩ càng, thậm chí còn không nhìn cả ngoại hình,nên không hề phát hiện ra cô đã lấy một chiếc hộp giống hệt như chiếc mà giờ cô hiện đang dùng.